Bạch Nguyệt Quang Muốn Giúp Tôi Nuôi Con

Chương 6

“Bây giờ cậu chỉ cần lợi dụng cơn gió đông này để ổn định danh tiếng của mình, cậu sẽ là người có lượng truy cập nhiều nhất trong năm nay, cô ta sẽ không còn khả năng ảnh hưởng đến cậu nữa, vậy nên bây giờ cậu định làm gì?"

Dư Tuệ biết rõ, Lục Hàn Chi ban đầu có thể bắt đầu sự nghiệp trong ngành giải trí là vào nhờ mối quan hệ với người phụ nữ Khương Nguyệt kia, nhưng nếu đối phương thực sự có ý định gì đó, Dư Tuệ cũng sẽ không can thiệp.

Vấn đề là nằm ở chỗ Khương Nguyệt...

Tay phải ôm Lục Hàn Chi trong lòng, coi cô ấy như món đồ chơi, tay trái lại có quan hệ không rõ ràng với người khác.

Nghe nói cô ta còn trẻ như vậy mà đã có hai con rồi!

Cũng may là, người đang làm, trời đang nhìn, Khương thị hiện giờ đang chuẩn bị phá sản, Khương Nguyệt cũng không còn dễ dàng sai khiến bạn cô như trước nữa, nói không chừng chỉ vài năm thôi ngay cả vạt áo của Lục Hàn Chi, cô ta cũng không thể chạm tới được.

Chỉ mong Lục Hàn Chi không bị ma quỷ này ám ảnh nữa.

Dư Tuệ thở dài, lẩm bẩm: “Nếu ngày xưa cậu nghe lời giáo sư, tiếp tục học thẳng lên tiến sĩ, thì có phải bây giờ đã làm việc trong một viện nghiên cứu nổi tiếng ở nước ngoài rồi không, sao lại bị Khương Nguyệt dụ dỗ mê hoặc, rơi vào vũng nước đυ.c này..."

Cô nhìn vẻ mặt của Lục Hàn Chi, nuốt lại lời vừa nói, cho dù cô, với tư cách là bạn của Lục Hàn Chi,

cũng không thể tự đâm dao vào người cô ấy được, Dù cô biết rằng trước đây, Lục Hàn Chi đã có tình cảm sâu đậm với Khương Nguyệt, đến mức từ bỏ cả tương lai của mình...

Nhìn sắc mặt của Lục Hàn Chi, Dư Tuệ đột nhiên bất an nói: "Tớ, có lẽ tớ uống nhiều quá rồi, tớ gọi người yêu đến đón mình đây.”

Lục Hàn Chi bỗng nhiên mỉm cười.

Cô ngước mắt nhìn bạn mình, lại đung đưa ly rượu vang đỏ, đôi mắt long lanh cuốn hút linh hồn của mọi người.

Lục Hàn Chi nở nụ cười xinh đẹp, hỏi Dư Tuệ: “Trong mắt mọi người, tớ rẻ mạt đến vậy sao?"

Dư Tuệ câm như hến.

Nhìn thấy bạn mình có vẻ đang sợ hãi, lông mi của Lục Hàn Chi rũ xuống, che đi cảm xúc dưới đáy mắt, nhưng nụ cười trên môi vẫn không hề tắt.

Lông mi như lông quạ run run, Lục Hàn Chi thu hồi cảm xúc, nhìn bạn mình một lần nữa, đôi môi đỏ mọng của cô ấy chậm rãi nói, với giọng điệu khó hiểu và đáng sợ.

"Tớ sẽ không bao giờ quên những gì mà cô ta đã làm."

"Tớ muốn trả lại cô ta đầy đủ những gì cô ta đã làm với tớ."

Đêm hè đem thành phố hong đến nóng này, ngay cả những con côn trùng bay đang nghỉ ngơi trong vành đai xanh của khu dân cư cũng trở nên bồn chồn, chúng liều lĩnh bay đến nơi mát mẻ hơn, tấm rèm cửa phát ra tiếng “xoạch, xoạch” khi chúng cố gắng lao đầu vào.

Một giờ ba mươi phút sáng tại tầng 10 khu dân cư Hồ Tùng Sơn.

Trong căn hộ nhỏ có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, máy điều hòa cứ thổi từng làn gió mát nhưng không xoa dịu được nỗi buồn của ai đó.

“Cạch” âm thanh của một chiếc chì sắc nhọn bị gãy.

Hứa Khải chống đầu, không biết mình đã làm được năm trang hay sáu trang đề toán, rũ mắt nhìn Khương Nguyệt bên cạnh: “Không biết kiếp trước tớ đã làm sai chuyện gì, để kiếp này phải giúp con gái cậu làm bài tập hè lúc nửa đêm như thế này đây?”

Cô buồn ngủ đến mức nhãn cầu tê dại, ngáp liên tục, đầu óc trở nên rối bời, cô cáu kỉnh gãi mái tóc uốn hoa lê mới làm được hai tuần, chăm chú nhìn vào bài tập toán trước mặt, hận không đâm thủng những tờ trang giấy đó!

Hứa Khải không thể ngờ rằng mình, một đứa từ nhỏ không biết học hành là gì, suốt từ tiểu học đến đại học phải nhờ vào việc ba cô quyên góp sách, tòa nhà, sân chơi cho nhà trường mới có thể lên lớp, vậy mà hôm nay lại bị phạt ngồi đây làm bài tập về nhà

Mà còn là toán tiểu học nữa chứ!

Đúng là thiên đạo luân hồi, không tin hãy ngước lên nhìn xem trời sẽ tha có ai.

Ở một bàn khác, Khương Kỳ nghe thấy tiếng động này, lông mi liên tục run rẩy, cô cẩn thận nhìn sang anh trai đang cố gắng bắt chước nét chữ, để chép từ đơn tiếng Anh cho mình, rồi lại lo lắng nhìn về phía Khương Nguyệt.

Sau đó, cô khẽ nhấc người lên, dùng đầu ngón tay mềm mại chạm vào những quả cherry trong đĩa trái cây, rồi mang vài quả xuống dưới gầm bàn như một con sóc nhỏ đang giấu thức ăn.

Khương Phi Nhiên ở bên cạnh cũng chú ý tới động tác của cô bé, liếc mắt nhìn qua rồi bình tĩnh quay lại, tiếp tục chép chữ một cách chuyên nghiệp.

Khương Nguyệt vẫn không ngừng nghỉ điền đáp án, nghe thấy Hứa Khải phàn nàn, cô liếc mắt nhìn sang, ánh mắt mang theo nụ cười, nghĩ ngợi rồi nói: "Có lẽ là do trước đây tớ hay cho cậu mượn bài tập để chép lại, cậu có nghĩ một ngày nào đó cậu sẽ trả hết nợ cho tớ không?"

Hứa Khải thở dài thật sâu, đang định nói gì đó thì Khương Kỳ đã đặt bút xuống rồi chạy đến bên cạnh cô, khuôn mặt cô bé nhỏ nhắn mềm mại như chiếc bánh bao, đôi mắt to như quả nho màu tím chớp chớp, đột nhiên đưa cho cô một quả cherry, nói giọng nhẹ nhàng như sáp, lấy lòng cô: “Cảm ơn dì Hứa đã giúp con, ngày mai con sẽ mua kẹo để cảm ơn dì nhé?"