(Hoa Cỏ May: Lúc thì tác giả để Ngữ Ngưng, lúc thì Vũ Ngưng, tạm thời mình chưa sửa, sau khi hoàn mình sẽ sửa theo tên được tác giả sử dụng nhiều nhất nha mọi người)
...
Trông thì có vẻ Tống Giới ra tay tàn nhẫn, nhưng lúc thước đánh vào cánh mông, thanh âm tuy lớn cũng không đau nhức.
Bộp bộp vài cái, Thôi Ngữ Ngưng sợ tới mức cuộn chân tránh sang một bên, tiểu cô nương vốn da non thịt mềm, hơi đánh nhẹ hai cái trên bờ mông đã là một vạt hồng nhạt, Tống Giới dứt khoát ném thước đi, đổi thành tay của mình tiếp tục đánh nàng.
Cánh mông no đủ nần nẫn, xúc cảm khi vỗ vào vô cùng trơn mướt, Tống Giới chỉ cảm thấy da thịt trên người nàng đều như bị bôi độc dược, dính vào rồi sẽ không rời được tay.
Lý trí của hắn đang dần dần tan rã...
"Nên gọi là gì?"
"Dạy mấy lần rồi, không nhớ được sao?"
Trên mông Thôi Ngữ Ngưng nóng rát, thấy lúc này Tống Giới thật sự sinh lòng ác độc, thanh âm cũng mang theo tiếng nức nở, nhìn hắn bằng con mắt sáng long lanh, rốt cục vẫn phải gọi ra miệng ——
"Thừa Lễ."
Tống Giới chưa bao giờ nghĩ tới, tên của mình tuôn ra từ trong miệng người thương lại uyển chuyển êm tai thế này, huống chi người trong lòng trước mắt còn là một bộ dáng bất lực yêu kiều như đóa hoa bị nước mưa vùi dập, giống như ở bên trong mưa gió bão bùng này, hắn là điểm tự duy nhất của nàng.
Mười ngón cắm vào bên trong mái tóc nàng, đè chặt nàng, lại là một nụ hôn nóng bỏng rơi vào trên môi, trên người của nàng.
Hắn nắm tay nàng xẹt qua dưới người mình, dừng ở phía trên một chỗ cứng rắn nhô lên, nói ra: "Vũ Ngưng, nàng lại sờ cho nó sưng lên, làm sao bây giờ?"
Thôi Ngữ Ngưng đỏ mặt: "Rõ ràng là ngài cố ý để ta chạm vào."
Tống Giới bật cười, nói bên tai nàng: "Dù gì cũng đã nói rõ một số điều then chốt, đúng, là ta cố ý đấy."
Vừa rồi vật dưới thân lại bất tri bất giác phình to, dục niệm bay lên khó có thể đè xuống tiếp, hắn nằm trên người nàng hôn nàng, đầu gối chẹn hai bắp đùi Thôi Ngữ Ngưng ngăn cản chúng nó khép lại, cách quần áo cọ xát hoa huyệt của nàng.
Cách một tầng quần áo, trong hoa huyệt cuồn cuộn thủy triều, Thôi Ngữ Ngưng không biết vì sao, chỉ cần Tống Giới thoáng đυ.ng vào, dưới thân nàng đã mất khống chế chảy ra nhiều nước như vậy, những thứ nước kia dinh dính, lúc nào cũng khiến cho nàng không thoải mái.
Tống Giới hút môi nàng tới đỏ bừng, nhìn búi tóc tiểu cô nương bị tản ra, sợi tóc lộn xộn dính trên trán, trên mặt nàng, lại trượt xuống theo cần cổ trắng nõn, hai luồng vυ' mềm trần trụi hơi hơi lắc lư trong không khí, tuy phần háng còn có quần áo che đậy, nhưng mà bị hắn cọ xát như vậy, chắc hẳn cũng đã ướt sũng.
Hắn cảm thấy càng ngày càng khó có thể chịu được, dường như đợi không được tới ngày thành thân với nàng, hiện tại đã lập tức muốn bóc người ra nuốt luôn vào trong bụng.
Tống Giới kéo hai chân thon của nàng, túm Thôi Ngữ Ngưng đến mép bàn, rồi sau đó cởϊ qυầи áo mình ra, cầm lấy phân thân cọ lên cọ xuống trên cửa huyệt của nàng, trên mặt dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím dính đầy hoa dịch dinh dính, nhẹ nhàng đảo vài cái nơi cửa huyệt, còn chưa chính thức đi vào, Thôi Ngữ Ngưng đã sợ đến chân mềm nhũn.
Đây chẳng phải là bức tranh minh hoạ trong cuốn tiểu thuyết vừa nãy sao? Chuyện phòng the bí mật của vợ chồng...
Bản năng nói cho nàng biết, nhất quyết không thể thật sự để hắn đâm vào, Thôi Ngữ Ngưng khóc lóc lắc đầu: "Thừa Lễ, Thừa Lễ, chớ vào."
"Sớm muộn gì cũng cho ta, sợ cái gì?" Lúc này Tống Giới đã bị du͙© vọиɠ che mờ mắt, cũng bất chấp bịa đặt lời lừa gạt nàng, vô ý nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Ai ngờ Thôi Ngữ Ngưng nghe vậy giật mình: "Vậy người trong lòng của ngài thì làm sao bây giờ?"
Lúc nói câu này, giộng nói của nàng nhẹ nhàng ấm áp, trong đôi mắt sáng ngời tràn nước mắt, lại mang theo một chút hờn dỗi trách cứ, Tống Giới nghe được sự ấm ức trong lời nói của nàng, lúc này mới thoáng khôi phục chút thần trí.
Dối trá là do hắn bịa ra, bây giờ còn phải làm cho trót.
Sự khựng lại của hắn trong mắt Thôi Ngữ Ngưng, thì lại mang một ý nghĩa khác.
Vừa rồi nhất định là hắn bị tìиɧ ɖu͙© làm mờ mắt, sau đó tất nhiên sẽ hối hận, đến lúc đó hắn rõ ràng đã có người trong lòng, rồi lại chiếm được thân thể của nàng, thời điểm hai bên khó xử, nàng phải nên xử lý như thế nào đây?
"Tống đại nhân, ngài có ở bên trong không?" Bỗng nhiên phía ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Thôi Ngữ Ngưng sợ tới mức bưng kín miệng mình, bộ dáng nàng bị Tống Giới bới xộng váy áo, đè trên bàn trêu đùa nếu là bị người ngoài nhìn thấy, vậy thì nàng cũng không cần sống nữa.
Tống Giới sửa sang áo ngoài của mình, lấy áo choàng treo ở một bên che trên người Thôi Ngữ Ngưng, ý bảo nàng đừng lên tiếng.
"Chuyện gì?" Hắn đi tới bên cạnh cửa, mở một khe hở ló người ra ngoài.
Người đến là Lý Tứ - người gác cổng bên trong học đường.
Gã sai vặt Tống gia đến đây tìm Tống Giới, nói là trong cung gọi đến, tìm không được hắn ở trong nhà, bèn đến đây nhìn xem, Lý Tứ nhớ tới sau khi tan học, các học sinh đều rời đi, hắn không thấy Tống Giới đi ra, bèn bảo gã sai vặt Tống gia chờ ở cửa, bản thân đến tìm xem trước.
Không nghĩ tới hắn thật sự ở chỗ này.
Trong phòng hình như còn có một người khác, Lý Tứ tò mò liếc thêm vài cái, chỉ nhìn thấy một góc áo choàng, Tống Giới nhướng mày: "Chuyển lời rồi thì đi ra đi."
Lý Tứ hậm hực lầu bầu một tiếng, rồi quay đầu rời đi.
Tống Giới trở lại trong phòng, Thôi Ngữ Ngưng đã sửa sang lại xong váy vóc tóc tai, đang cài trâm hoa một lần nữa, hắn đi lên phía trước.
"Để ta."
Trâm hoa vốn còn xiêu vẹo trải qua sự điều chỉnh của hắn, lại gọn gàng một lần nữa, Thôi Ngữ Ngưng cúi đầu nói tiếng cám ơn.
Hắn khôi phục bàn làm việc về nguyên dạng, giải thích với nàng: "Bệ hạ gọi ta vào cung, ta không thể đưa nàng về nhà."
Thôi Ngữ Ngưng đột nhiên cảm giác được gánh nặng trong lòng được cởi bỏ, cảm tạ bệ hạ cứu nàng một mạng, vội vàng lắc đầu nói: "Không cần, tự ta có thể trở về, xuyên qua phố Dương Liễu chính là Cao gia rồi."
"Không được, nàng ngồi ở đây, lát ta sai người tới đón nàng trở về." Tống Giới vuốt vuốt gương mặt nàng, ấn xuống một nụ hôn trên môi nàng, "Cục cưng, hôm nay cực kỳ nghe lời, lại gọi một tiếng Thừa Lễ cho ca ca nghe thử nào."
Thôi Ngữ Ngưng không nghĩ ra, vì sao Tống Giới cứ mặc kệ không muốn thân phận cha chú, cứ phải tự hạ thấp địa vị để ngang vai vế với nàng, nhưng mà nghĩ đến cái thước hôm, lòng nàng không khỏi còn sợ hãi.
Ra vẻ ngoan ngoãn chút, còn hơn là chọc cho hắn tức giận sinh sự, Thôi Ngữ Ngưng ngoan ngoãn gọi: "Thừa Lễ."
"Thực nghe lời!" Tống Giới lại hôn lên môi của nàng một cái, lúc này mới rời đi trong thoả mãn.
Vì tránh hiềm nghi, sau khi chờ Tống Giới rời đi một hồi lâu, nàng mới đi ra khỏi học đường, cho đến khi người gác cổng Lý Tứ tò mò nhìn vào, Thôi Ngữ Ngưng mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Tại sao nàng phải tránh hiềm nghi, dựa theo ý của Tống Giới, không phải bị người khác phát hiện mới tốt sao?
Thật lâu sau khi bóng dáng Thôi Ngữ Ngưng rời đi, Lý Tứ đều không thể lấy lại tinh thần.
Hắn đương nhiên nhận ra đây là tiểu thư Thôi gia, năm trước vừa tới bên trong học đường, bởi vì tướng mạo xuất chúng của mình, Thôi Ngữ Ngưng đã để lại ấn tượng rất lớn cho hắn, trước kia chỉ cảm thấy là một tiểu cô nương mà thôi, sao hôm nay nhìn thấy, lại có một loại lôi cuốn nói không ra lời, dưới sự phụ trợ của chiếc áo choàng màu bạc kia, cả người nàng lành lạnh tuyệt trần như là tiên nga ở bên trong Thiên Cung, nhưng mây đỏ hây hây trên má lại cộng thêm vài phần quyến rũ mê người.
Tuy Lý Tứ là người không vợ, nhưng quanh năm lưu luyến thanh lâu, cũng có quan hệ nhập nhằng với mấy nương tử, hắn liếc ra được, ửng hồng trên mặt Thôi tiểu thư, rõ ràng là màu sắc sau khi nữ tử cao trào mới có.
Trong nháy mắt hắn liên tưởng đến một góc áo choàng vừa nhìn thấy bên ngoài phòng Tống Giới, hình như chính là màu sắc này!