Thôi Vũ Ngưng run rẩy cầm lấy cuốn sách trên mặt váy lên, tiện tay lật một trang, đã bị thi từ đầy vẻ khêu gợi kia làm cho giật hết cả mình.
"... Hai thân thể ôm riết lấy nhau, hòa hợp diệu kỳ, nhấp nhô lên xuống, hôn hít rêи ɾỉ..."
Tác giả này hình như còn sợ người khác đọc không hiểu, bên cạnh còn phối thêm một bức tranh minh hoạ, một nam một nữ không mảnh vải che thân, vật to lớn dưới háng nam tử lộ ra một nửa, một nửa khác gắn kết chặt chẽ với hoa huyệt, mà nữ tử trong tranh thì ngửa đầu, hai mắt nhắm nghiền, cau mày giống như vừa đau đớn lại vừa sảng khoái.
Thôi Vũ Ngưng không phải người ngu, lật thêm vài tờ thig lập tức đỏ vành mắt, những chuyện mà nàng với Tống Giới làm trên thuyền ngày ấy, cũng không kém bao nhiêu so với hai người lớn trong bức họa kia.
Hai người kia là vợ chồng, tiểu thuyết cũng nói về chuyện bí mật trong phòng của vợ chồng, nàng cùng Tống Giới như vậy, coi là gì đây?
Trong lòng Tống Giới vẫn cứ lấn cấn tiếng thúc thúc kia, bèn đoạt lấy thoại bản trong tay nàng quăng sang bên cạnh: "Người vi phạm lễ giáo, cũng không chỉ có một mình ta, Vũ Ngưng, người hôm qua xin ta nhẹ một chút nặng một chút, chẳng lẽ không phải là nàng sao?"
"Ta chưa từng —— "
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, người đã bị Tống Giới kéo vào trong ngực, hôn một cách ngấu nghiến lên trên môi nàng.
"A..., A..., đừng mà!" Thôi Vũ Ngưng nghiêng đầu giãy giụa, muốn tránh khỏi hắn, nhưng thể lực nam nữ cách xa quá lớn, nàng căn bản không phải đối thủ của Tống Giới, trong lúc dây dưa, Tống Giới lại giật thắt lưng của nàng xuống, trói cổ tay của nàng lại.
Vừa quấn đai lưng tiếp tục trói cổ tay nàng, vừa cắn môi nàng: "Đây là chuyện cực lạc nam nữ, không coi là vi phạm lễ giáo, lúc trước không phải nàng cũng rất thích đấy sao?"
Nhìn hốc mắt ửng đỏ của Thôi Vũ Ngưng, bộ dáng ấm ức lại bất lực, Tống Giới rốt cuộc cũng không đành lòng, bèn dừng lại động tác trong tay, dịu giọng an ủi: "Khóc cái gì, đừng đẩy ta, ta không trói nàng là được."
Nghe xong lời này, nàng mới cắn môi miễn cưỡng ngừng nước mắt: "Dù cho ngài không phải Tống phu tử, cũng là chú bác bề trên, làm sao có thể nhục nhã ta như vậy "
Một tiếng chú bác bề trên, làm cho máu huyết Tống Giới lại cũng đông cả lại, cái cô nương này, vì sao cứ mãi luẩn quẩn quanh cái chuyện vai vế vậy?
Vì vậy hắn lại bưng mặt nàng, đưa ngón tay lau đi vệt nước mắt trên má tiểu cô nương, nhẫn nại nói: "Nếu như nàng không đi cùng ta, sao Thái tử sẽ bằng lòng buông tay? Thái Tử Phi cũng không phải là loại người lương thiện, nàng đơn thuần như vậy, làm sao là đối thủ của nàng ta?"
Lúc này Thôi Vũ Ngưng hoàn toàn trở nên yên tĩnh, không tiếp tục giãy giụa, gần đây si mê thân mật với Tống Giới, suýt nữa đã quên còn có một thái tử điện hạ làm đau đầu người khác này.
Nàng không phải là vì trốn tránh việc vào Đông cung, mới diễn trò như vậy cùng Tống Giới sao.
Cách thức bắt bí người của Tống Giới không giống bình thường, thấy thái độ Thôi Vũ Ngưng dịu lại, lại chêm thêm: "Với năng lực của Thôi gia cùng Cao gia, cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ nàng làm Lương Đệ của Thái tử mà thôi, nhưng vậy thì như thế nào, rốt cuộc chỉ là thϊếp thất, cha mẹ nàng chỉ có một đứa con gái là nàng, làm sao sẽ cam lòng."
Những lời hắn nói đều là suy nghĩ trong lòng Thôi Vũ Ngưng, nhưng mà bằng nàng thì làm sao dám nghị luận chuyện hoàng gia, nàng nhớ tới lời cha mẹ nói trước lúc tiễn nàng đến nhà cậu, trong lòng đắng chát.
"Đương nhiên là cha mẹ ngóng trông ta có thể vào cung chiếm được một chút thiên ân." Nàng thở dài, cũng vì lòng ngỗ nghịch với ý định của cha mẹ của mình mà cảm thấy áy náy.
Thôi gia chỉ có một đứa con gái là nàng, lại xinh đẹp mỹ miều như vậy, đương nhiên muốn đưa nàng vào cung, nếu đợi sau này Thái tử đăng cơ, Thôi Vũ Ngưng cũng có thể làm sủng phi.
Nhưng mà nàng cũng chỉ có một cuộc cả này, cũng muốn tìm được một vị lang quân tri kỷ, một đời một kiếp chỉ có hai người.
Tống Giới đương nhiên biết rõ, chuyện hôn nhân người con gái không thể tự làm chủ, phần lớn là nghe theo lời cha mẹ và mai mối, lúc đầu hắn nghĩ đợi sau khi Tây Lũng yên ổn trở lại, sẽ tới nhà nàng cầu hôn, ai ngờ cha mẹ Thôi gia vậy mà sớm đưa con gái đến Kinh Thành, chuẩn bị ứng tuyển vào cung.
Đã như vậy, không bằng giữ chân Thôi Vũ Ngưng trước, sau đó lại tới nhà nàng bàn chuyện hôn nhân.
Bằng với gia thế của Tống gia cùng với chức quan trong triều của hắn bây giờ, ngoại trừ đúng là tuổi tác lớn hơn Thôi Vũ Ngưng không ít, thì điểm nào cũng đều là xứng đôi.
Tống Giới nghĩ như vậy, trong lòng lại tăng thêm mấy phần tự tin, ôm người vào trong ngực trấn an: "Đừng sợ, có ta ở đây, nàng không muốn vào cung, cũng không ai có thể miễn cưỡng."
Cổ tay còn bị trói của Thôi Vũ Ngưng, giờ phút này bị đè chặt trên l*иg ngực Tống Giới.
Câu kia của Tống Giới thật sự đã an ủi được con tim sợ hãi của nàng, Thôi Vũ Ngưng không thể nào không càng lún càng sâu, nhưng mà nghĩ đến Tống Giới đã có người trong lòng, thậm chí còn làm nhiều chuyện như vậy vì cô nương kia, nàng lập tức cảm giác được một bụng tâm sự của mình lại nghẹn ngào chua xót.
"Vậy. . . Đợi đến sau bữa tiệc cung, ngài sẽ làm sáng tỏ với người trong lòng của mình đúng không?"
Tống Giới ừ một tiếng, ngửi hương thơm giữa mái tóc nàng, lại bắt đầu tơ tưởng linh tinh.
Tay của hắn luồn vào bên trong từ cổ áo của nàng, nhẹ nhàng cầm bóp, xoa nắn một bầu vυ' mềm trong tay, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nề.
"Nàng nhìn xem, người ngoài cũng không có một chút nghi ngờ nào về hai chúng ta, vẫn còn cần luyện tập nhiều hơn mới phải."
Thôi Vũ Ngưng nghĩ đến tập tranh kia, trong lòng lại có chút e ngại: "Thế nhưng, thế nhưng mà..."
Nàng nói không nên lời câu nói kế tiếp, da thịt thân cận như thế, nên là chuyện giữa phu thê mới có thể làm.
Hơn nữa cho tới nay, dường như người cần luyện tập cùng thích ứng cũng chỉ có nàng, Tống Giới quen thuộc, tình ý triền miên nói đến là đến.
"Vũ Ngưng, nàng phải coi ta như lang quân nàng thực lòng yêu mến, mới có thể lừa gạt được tất cả mọi người."
Tống Giới lại lừa gạt thêm lần nữa, giật giật cổ áo của nàng xuống, lộ ra một nửa cái yếm màu hồng nhạt.
Cách yếm, hắn cúi người ngậm lấy núʍ ѵú đứng thẳng, nước bọt trong miệng thấm ướt tơ lụa, cọ xát núʍ ѵú non mềm, Thôi Vũ Ngưng chỉ cảm thấy bị hắn hút tới không còn lý trí, cả người mềm nhũn dựa vào hắn.
"Vậy ngài để cho ta từ từ làm quen, đừng gấp như vậy, ta có chút chịu không nổi."
Tống Giới xốc cái yếm thấm ướt của nàng lên, liếʍ láp núʍ ѵú non hồng không chút kiêng dè, hút vang tiếng chóp chép liên tục.
"Chúng ta cũng không còn nhiều thời gian nữa."
Thật vất vả lại dỗ dành được nàng tiếp tục thân mật cùng bản thân, Tống Giới nào đâu chịu buông tha cho nàng, hắn lẳng lẳng siết chặt chiếc đai lưng buộc cổ tay Thôi Vũ Ngưng, sau đó đẩy nàng ngã trên chiếc bàn chuyên để công văn.
Thôi Vũ Ngưng cứ nằm trên bàn với bộ dáng phanh ngực lộ vυ' như vậy, trên ngực còn đang ẩm ướt một bãi, nàng muốn thò tay che đi, rồi lại phát hiện tay mình còn đang bị buộc chặt, hơn nữa giãy giụa như thế nào cũng giãy không ra.
"Tống Lang, giúp ta cởi ra đi." Nàng không dám nhìn hắn, hơi hơi nghiêng mặt xin khoan dung một cách thẹn thùng.
Tống Giới đang bận nhấc quần áo dưới người nàng lên, giả mù sa mưa nhìn thoáng qua chỗ nút buộc: "Buộc thành nút chết rồi, chỉ có thể cắt bỏ."
Thôi Vũ Ngưng lập tức lắc đầu với vẻ khẩn trương, đó là thắt lưng của nàng, nếu cắt bỏ đi rồi, sao nàng mặc được nữa?
"Vậy trước hết đừng vội cởi, chốc nữa ta sẽ xem xét lại cẩn thận."
Tống Giới thừa cơ nâng hai cổ tay bị cột chặt của nàng lên qua đầu, động tác này làm cho bầu vυ' Thôi Vũ Ngưng càng ưỡn lên, hai nụ hoa non nớt trước ngực giống như đang dụ dỗ hắn mau tới hái.
Hắn đương nhiên từ chối thì bất kính, bèn cười nhẹ ghé tới: "Vũ Ngưng, ưỡn ngực ra là muốn để ca ca tới hôn nó hay sao?"
Mặt Thôi Vũ Ngưng đỏ lên: "Rõ ràng là thúc thúc, không thể làm loạn vai vế được."
Tống Giới liên tiếp bị nhục, cũng đã đến lúc này rồi mà nàng vẫn còn xoắn xuýt hai chữ vai vế, chỉ cảm thấy hận đến nghiến răng, không nói lời gì, lật úp cả người nàng, cầm lấy thanh thước bên bàn quất mạnh một cái lên bờ mông mềm mại của Thôi Vũ Ngưng.
"Lại gọi một tiếng thúc thúc nữa thử xem!"
"Thúc thúc chỉ biết dạy dỗ nàng, ca ca mới thương nàng."
"Nói đi, nên gọi thế nào?"