Đợt này, tình thế ở Tây Lũng hình như có chút khó có thể khống chế, sau khi Hoàng Đế đọc tấu chương do Tống Giới trình lên, khá là lo lắng, hôm nay gọi gấp Tống Giới vào cung, cũng là để lén lút thương nghị việc này cùng hắn.
Đầu năm nay, sau khi Tống Giới được sắc phong làm Đại Hành Thai Thượng Thư Lệnh của Tây Lũng, chỉ ở Tây Lũng có một tháng đã bị bệ hạ triệu hồi về kinh, nhưng mà việc này dù sao chỉ là nhất thời, với tư cách Trưởng quan Quân chính của địa phương, sớm muộn gì hắn cũng phải tới vùng đất được giao quyền, dù sao cứ ở lại trong kinh thành, cũng không phải là một biện pháp tốt.
Hoàng Đế có lòng lôi kéo Tống gia, rồi lại sợ thả Tống Giới rời kinh sẽ thoát khỏi vòng kiểm soát, ông làm sao không rõ từng cuốn tấu chương Tống Giới trình lên có dụng ý gì? Chỉ là, nếu như lần này hắn có thể thuận tiện đồng ý hôn sự với công chúa Thiện Nhu, thì Hoàng Đế cũng sẽ không có gì quá lo lắng cả.
Đặt một người là tai mắt của mình ở bên gối, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm khống chế của ông, huống chi, Thiện Nhu vốn vừa ý Tống Giới.
Bởi vậy, sau khi hai người nói xong chính sự, Hoàng Đế bỗng nhiên mở miệng: "Tống ái khanh, nghe hoàng hậu nói, vào hôm lễ cũng bái ngươi từ chối khăn của công chúa Thiện Nhu, sau khi con bé về cung đã khóc lóc hồi lâu."
Nói ra miệng xong, lại cảm giác trong lời mình lộ rõ ý chất vấn, lại hỏi thêm câu nữa: "Ngươi năm nay cũng đã hơn hai mươi rồi nhỉ?"
Tống Giới mỉm cười, nhẹ gật đầu: "Tạ bệ hạ quan tâm, năm nay thần hai mươi lăm."
"Trong nhà còn chưa bàn chuyện hôn nhân?" Hoàng Đế thuận tiện nói, "Hay là trẫm lại giúp công chúa hỏi ý kiến Tống ái khanh thêm lần nữa?"
Vốn cho là biết thời biết thế công việc, lại đã nói hai lần, Tống Giới lâu như vậy còn chưa cưới vợ, nếu như vừa ý nữ tử thế gia khác, tất nhiên đã sớm quyết định, Hoàng Đế liệu định bây giờ hắn vẫn chưa phải lòng ai, nên mới nghĩ chuyện tứ hôn hôm nay có lẽ có thể thành thật.
Ai ngờ Tống Giới thở dài nói: "Đa tạ ý tốt của bệ hạ, thần đã có nữ lang vừa ý, có lẽ mấy ngày nữa, có thể bàn chuyện rồi."
Đến cả Hoàng Đế cũng giật mình: "Sao chưa từng nghe ngươi nhắc đến?"
Hình như là nghĩ tới bộ dáng người trong lòng, khuôn mặt Tống Giới cũng trở nên dịu dàng, hắn cười nhẹ: "Tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, năm trước mới cập kê, nên thần cũng không sốt ruột."
Vừa nói như vậy, đến cả Hoàng Đế cũng có chút tò mò: "Cô nương nhà ai có thể được Tống ái khanh coi trọng?"
"Là con gái của Thôi thị ở Vân Châu, cha là Thôi Lăng Chi." Tống Giới thoải mái thừa nhận, "Lúc trước nàng vẫn luôn theo người nhà ở Vân Châu, mùa thu năm trước vừa tới Kinh Thành."
Vân Châu là một phần của Tây Lũng, một nơi cách xa nơi này, vậy vì sao hai người lại quen biết?
Câu này của Tống Giới lại làm cho Hoàng Đế bối rối, với gia thế của hắn, Tống Hoài Minh sẽ cho phép con trai trưởng của mình lấy một tiểu cô nương Vân Châu sao? Ông có chút ấn tượng với Thôi Lăng Chi, vào thời kì tiên đế Thôi gia cũng là một gia tộc danh giá, nhưng mà từ lúc ông đăng cơ đến nay, lại dần dần nhỏ đi tựa như bọt nước, đến cả người đồng lứa với ông là Thôi Lăng Chi, nếu không có nhớ tới năm đó quý nữ Cao gia gả thấp ở kinh thành rầm rộ một thời, gần như ông cũng không nhớ nổi nhân vật như thế.
Nhưng mà cứ chăm chăm vào hôn sự người ta để hỏi thăm không ngớt thì không khỏi có chút mất thân phận, Hoàng Đế hắng giọng một cái: "Khó trách ngươi vội vã muốn quay về Tây Lũng, chắc hẳn cũng là vì sớm ngày thành thân, ha ha."
Tống Giới chọn cho mình mối hôn sự này, mặc dù không thể làm Hoàng Đế hoàn toàn yên tâm, nhưng ít nhiều cũng tiêu tán một ít cảm giác khẩn trương, gia tộc Thôi thị chưa đủ gay họa, nhiều nhất là trèo cao Tống gia, sẽ không tạo thành uy hϊếp lớn lao gì đối với ông.
"Thần còn có một chuyện muốn nhờ." Tống Giới lập tức nói ra, "Bữa tiệc cung vào mấy ngày nữa, Hoàng hậu nương nương phát thϊếp mời, tiểu nữ Thôi gia phải làm quen với mọi người, ở cái tuổi với chức quan này của thần, quả thực cũng không tiện đến..."
Hoàng Đế cao giọng cười to, vỗ vỗ đầu vai Tống Giới: "Còn chưa thành thân, Tống ái khanh đã để tâm như vậy, trẫm biết rồi, lát nữa trẫm định đi tới cung hoàng hậu, sẽ nói với nàng một tiếng, chớ ghép đôi bậy bạ cho tiểu nữ Thôi gia."
"Vậy thật là đa tạ bệ hạ."
Tống Giới hai chuyện làm thành một chuyện, đã hết sức hài lòng, về phần rốt cuộc khi nào thì hắn có thể trở về Tây Lũng, bệ hạ không trả lời cho rõ ràng, trước lúc đó hắn chưa hoàn toàn yên lòng, tất nhiên còn có thể giữ hắn ở lại kinh thành một đoạn thời gian, cũng may hắn có để người tin cậy ở chỗ đó, một khi có thay đổi gì lớn, cũng có thể kịp thời bố trí.
Không bằng cứ lợi dụng khoảng thời gian này thật tốt, xây dựng tình cảm với Thôi Ngữ Ngưng kiên cố một ít, cũng bớt cho hắn phải chờ đợi lo lắng cả ngày, lo lắng cho mình không chú ý một cái, cô nương ngốc này sẽ bị người khác bắt đi.