Thôi Ngữ Ngưng càng nghĩ càng ấm ức, hốc mắt ửng đỏ cả lên rồi, muốn hỏi hắn, lại cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Tống Giới nhìn ra hết thảy, cảm giác đạo đức còn sót lại không nhiều lắm đang quấy phá trong lòng, khiến cho hắn chua xót khó tả, không nghĩ tới nàng vẫn bài xích bản thân mình như thế, vì để cho năng lực chấp nhận của Thôi Ngữ Ngưng tăng thêm một ít, hắn không thể không tiếp tục dắt dối.
"Người khác không dám truyền, không bằng để công chúa tận mắt nhìn thấy, cũng để cho nàng ta từ bỏ hẳn."
Thôi Ngữ Ngưng quên cả đau lòng, bờ mi dài nhẹ nhàng đảo qua trên gương mặt hắn, con mắt lóng lánh hỏi: "Như thế nào thì công chúa mới có thể tận mắt nhìn thấy đây?"
Tống Giới híp mắt giả vờ suy tư một lát, nửa tháng sau có bữa tiệc cung đình của hoàng hậu, có lẽ chính là một thời cơ tốt.
Theo thói quen hàng năm, sau lễ cúng bái nửa tháng, hoàng hậu sẽ tổ chức một bữa tiệc cung đình, để tạo cơ hội gặp gỡ cho những cặp đôi nam nữ thế gia đã vừa ý nhau trong lễ cúng bái, đồng thời cũng là xem xét trước những nữ lang tham gia tuyển tú năm nay, sớm thu xếp và đưa ra ý định.
"Công chúa cũng không phải là dễ lừa gạt như vậy." Tống Giới chau chặt lông mày.
Thôi Ngữ Ngưng cũng bị tâm tình của hắn ảnh hưởng, nghiêm nghị gật đầu.
"Vì vậy ——" Tống Giới nói với nàng một cách nghiêm túc, "Chúng ta cần luyện tập nhiều hơn, nàng nhìn xem, vừa rồi ta thoáng thân cận với nàng một ít, nàng đã sợ hãi như này, người ngoài vừa liếc mắt đã nhìn ra là không có tình cảm, làm sao có thể lừa nổi công chúa?"
Hóa ra là như vậy, Thôi Ngữ Ngưng giật mình gật đầu, dường như lời của Tống Giới luôn luôn có đạo lý, khiến cho nàng không cách nào phản bác.
"Nào, chúng ta thử lại lần nữa."
Tống Giới trở lại trên ghế ngồi xuống một lần nữa, túm Thôi Ngữ Ngưng đến bên cạnh mình, ôm nàng ngồi lên chân trái của mình, kéo người một cách thân mật, Thôi Ngữ Ngưng từ từ nhắm hai mắt không dám nhìn tới, chỉ cảm giác cằm mình bị người nhẹ nhàng nâng lên, bờ môi mềm mại lại có chút hơi lạnh của Tống Giới dán lên chiếm hữu lấy môi nàng, sau đó thì rút cuộc không nỡ nhả ra.
Mùi hương trong veo trên người nàng như là thứ độc dược mạnh nhất, chỉ cần lây dính một chút đã làm cho người ta hồn phi phách tán, sự kiềm chế mà Tống Giới vẫn lấy làm kiêu ngạo, cũng tanh bành hết cả ngay lúc hôn lên cánh môi nàng, đầu lưỡi chống lấy hàm răng cắn chặt của nàng, nói một cách trôi chảy.
"Há mồm."
Giọng điệu của hắn không còn dịu dàng nữa, mà mang theo một chút vội vàng với không kiên nhẫn làm cho người khó hiểu, cánh môi của Thôi Ngữ Ngưng bị hắn hút mạnh qua, như đóa hoa non nớt run rẩy sau mưa, cứ ngoan ngoãn mở miệng ra như vậy.
Cảm giác được nàng buông lỏng, Tống Giới không chút khách khí, cuốn lấy đầu lưỡi nàng ngậm vào trong miệng, bú vào rồi lại phun ra, thời điểm nước bọt trao đổi, hắn cùng nàng thoáng tách ra, lại còn kéo ra một sợi tơ bạc nho nhỏ...
"A..., A......" Giữa cổ họng vô thức tràn ra vài tiếng thở gấp, Thôi Ngữ Ngưng cảm thấy chỗ bắp đùi chống vào quần áo hắn, bỗng nhiên gồ ghề cấn người, bèn rút một tay ra sờ soạng.
Quá cứng, khó trách cấn nàng đau như vậy, Tống Giới không cảm thấy đau sao?
Cái chạm lơ đãng này quả thực muốn mạng của Tống Giới, hắn hít ngược vào một hơi, tiếng nói trở nên vừa khàn khàn vừa nguy hiểm.
"Ngữ Ngưng, ngươi gây họa rồi."
Thôi Ngữ Ngưng sợ tới mức chân tay luống cuống, bàn tay vừa rút ra lại bị Tống Giới bắt được, chụp lên vật cứng này một lần nữa.
"Cái này, cái này là vật gì? Sao cấn người như vậy?"
Thật là một đứa nhỏ ngốc, trong lòng Tống Giới than thở nàng trẻ người non dạ, không biết vật này càng cứng thì càng làm cho nàng thoải mái, nhưng mà hắn cũng không dám biểu lộ một phần nào tâm tư xấu xa này ở trên mặt, chỉ nghiêm túc nói: "Không thể đυ.ng vào thứ này, đυ.ng một cái là sưng lên."
Thôi Ngữ Ngưng ngồi xổm xuống muốn xem thử hắn có bị thương không, nhưng mà sắc mặt Tống Giới lại còn sâu hơn...
Hẳn là hắn rất tức giận?
Nàng hết đường chối cãi, giải thích trong bất lực, thật sự không phải muốn nàng đυ.ng, là cái thứ này chống lên chân của nàng, nàng mới thò tay chạm vào.
Tống Giới lại không nghe nàng giải thích, xốc vạt áo lên đè lên gáy nàng, trói buộc nàng——
"Nàng ngậm nó vào trong miệng, chỉ chốc lát sau là có thể tiêu sưng."