Mấy ngày kế tiếp, đều không có rục rịch gì, Thôi Ngữ Ngưng thấy lúc mọi người lui tới nói chuyện cùng mình cũng không có bất kỳ khác thường nào, không khỏi có chút hoài nghi, chẳng lẽ người nọ không thấy rõ?
Tống Giới tiếp tục cúi đầu viết gì đó ở trên tấu chương, nói ra: "Có lẽ, người nọ thấy là ta, không dám đi lan truyền lung tung."
Thôi Ngữ Ngưng gật gật đầu: "Có đạo lý, vậy nên làm thế nào cho phải đây?"
Cũng không đến mức muốn nàng tự mình đi nói chuyện này với người khác đấy chứ? Da mặt của nàng mỏng, bình thường cũng rất ít nói lan man bên ngoài, Thôi Ngữ Ngưng không khỏi lâm vào sầu khổ, nghìn tính vạn tính, đánh giá thấp lực uy hϊếp của Tống Giới đối với người khác, vậy mà không người dám truyền bá chuyện xấu của hắn!
"Ngữ Ngưng, viết xong thư rồi sao?" Tống Giới đột nhiên hỏi một câu.
Thôi Ngữ Ngưng vội vàng đưa lên phong thư mình đã gấp gọn, lúc này mới nhớ tới chuyện chính của nàng với Tống Giới hôm nay còn chưa xong
"Đã viết xong."
Tống Giới cũng không đưa tay đón, ngược lại nói: "Tình thế Tây Lũng tương đối phức tạp, ta đang phê tấu chương cho bệ hạ."
Mặt Thôi Ngữ Ngưng hơi đỏ lên, cảm thấy thật có lỗi vì sự quấy rầy của mình, Tống Giới cả ngày vì quốc gia đại sự mà bôn ba bận rộn, nàng lại bởi vì lòng riêng mà tới quấy rầy hắn vào lúc hắn đang xử lý công vụ, lập tức cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, lẩm bẩm một câu: "Vậy ta sẽ để thư ở đây, sẽ không quấy rầy nữa."
Tống Giới ngẩng đầu: "Ý của ta là, không bằng nàng đọc cho ta nghe đi."
Ánh mắt nhìn về phía nàng của hắn dường như còn ẩn chứa tươi cười, dịu dàng nhẹ nhàng hoàn toàn không giống lạnh lùng vốn có với người khác thường ngày, trong lòng Thôi Ngữ Ngưng không khỏi có chút tò mò, vị nữ lang được Tống Giới để trong lòng kia, có bộ dáng như thế nào đây?
Hắn vì nàng ấy mà từ chối công chúa, không tiếc chủ động hạ mình diễn tuồng cùng nàng để che dấu tai mắt người khác, thậm chí vào thời điểm công vụ bận rộn như vậy, còn muốn dành thời gian để gửi thư cho nàng ấy, quý trọng như thế, hẳn là trong lòng cực kỳ yêu thích.
Chẳng biết tại sao, nàng lại sinh ra vài phần hâm mộ.
Bỏ qua chuyện gia thế với quan tước, chỉ nói tới cái gương mặt như quan ngọc này của Tống Giới, còn có ánh mắt đào hoa mê hoặc người trong vô hình kia, cũng đã có thể mê đảo một đống thiếu nữ mười sáu.
"Không muốn sao..."
Thấy nàng cầm thư ngẩn người, Tống Giới bỗng nhiên kéo rất dài âm cuối, lại nghe ra vài phần tủi thân trong giọng nói, Thôi Ngữ Ngưng liên tục lắc đầu: "Không, không có không muốn."
Giấy viết thư là do chính tay nàng chế tạo, phía trên vẽ ba cành hoa đào, lúc mở ra còn có thể ngửi thấy hương hoa thoang thoảng, đó là do nàng hái hoa tươi đầu mùa xuân, ép ra nước trộn lẫn vào trong mực mới được như vậy, mặc dù chỉ là một bức thư nho nhỏ, nhưng cũng bỏ ra rất nhiều công sức.
"... Từ hôm ly biệt, lòng này nhung nhớ khôn nguôi, ngày trông đêm lại ngóng chờ, muốn tìm giai nhân trong giấc mộng, nhưng chỉ còn đâu lệ thơm nến đỏ, hoa rơi vô tình nhạo báng ta, dệt nên tấm lưới tình lạc lõng."
Đọc xong một bài thơ tình, nàng gần như không dám nhìn tới ánh mắt Tống Giới.
Tống Giới khép tấu chương trong tay lại, tiện tay ném xuống, ghé sát vào Thôi Ngữ Ngưng, chóp mũi hắn gần như đυ.ng lên chóp mũi nàng, nhẹ hỏi: "Thơ tình hay như vậy, trước kia đã từng viết?"
Khoảng cách gần đến sắp có thể cảm nhận được hô hấp của hắn, không hiểu sao làm cho người liên tưởng tới nụ hôn sâu ngày ấy, Thôi Ngữ Ngưng hoảng hốt, yếu ớt trả lời: "Chưa từng."
Tuy rằng nàng không có tình lang, nhưng cũng từng vụиɠ ŧяộʍ đọc Tây Sương Ký với Đào Hoa Phiến, giờ phút này Thôi Ngữ Ngưng tương đối xấu hổ thừa nhận, lúc viết phong thư này, nàng thậm chí còn ảo tưởng, nếu như Tống Giới gửi thư cho nàng, nàng nên có trạng thái tinh thần như thế nào.
Hắn cắn cắn cánh môi của nàng: "Bé con lừa đảo, lần đầu tiên đã viết hay như vậy?"
Thôi Ngữ Ngưng trừng to hai mắt, nhìn Tống Giới với vẻ không thể tin, bây giò cũng không có người ngoài, vì sao hắn lại làm loại chuyện này với nàng...
Loại chuyện này... Mặc dù không ai nhắc tới cụ thể chi tiết với nàng, nhưng lúc ma ma quý phủ dạy bảo đã từng nói, da thịt của cô nương chỉ có thể thân cận với phu quân tương lai, nam tử khác thì muốn chạm cũng không được, ngày ấy Tống Giới cầm chân nàng, lại hôn môi của nàng rồi, có phải nàng đã phạm phải giới luật rồi hay không?
Nhưng không phải Tống Giới đã có nữ lang trong lòng rồi ư, vì sao lại đến trêu chọc nàng?