Thôi Ngữ Ngưng sao chịu làm, bèn rụt đầu lại toan tránh ra sau, mặc dù nàng không rành việc đời, nhưng đột nhiên nhìn thấy vật dưới thân nam tử, cũng hiểu được đã phạm vào chuyện đại kị, trong lòng vẫn luôn lẳng lặng lẩm bẩm phi lễ chớ nhìn, ngàn vạn đừng để bị người biết được, nếu không bị kéo đi trầm ao thì nàng đúng là chết oan rồi.
Nhưng mà, trời ạ, chẳng lẽ nàng đã làm cho thân dưới của Tống phu tử sưng to như vậy sao?
Ai ngờ Tống Giới tàn nhẫn quyết tâm, cứ muốn ôm lấy đầu nàng không cho nàng lui về phía sau, thời điểm côn ŧᏂịŧ nóng hổi vỗ vào trên mặt nàng, mặt nàng bỗng chốc đỏ rực, trong lòng Thôi Ngữ Ngưng vừa xấu hổ lại áy náy, ngăn không được run rẩy: "Chúng ta như vậy... Là không đúng."
Tống Giới khàn giọng, vì lừa gạt nàng mà lời nói dối nào cũng nói ra miệng được: "Nàng suy nghĩ một chút, ngón tay bị thương, lúc đó chẳng phải là ngậm một chút là đỡ sao."
Thừa dịp nàng mở miệng, hắn bèn cầm theo côn ŧᏂịŧ vừa sưng vừa cứng đâm vào trong miệng tiểu cô nương, Thôi Ngữ Ngưng vội vàng không kịp chuẩn bị, miệng bị nhét đầy.
"A......"
Nàng hừ một tiếng nho nhỏ, xúc cảm trong miệng tương đối kỳ dị, rõ ràng thời điểm tay đυ.ng phải, vô cùng cứng rắn, vì sao lúc nhét vào trong miệng nàng, lại sẽ là cảm giác mềm mại như thế này? Thế gian sao lại có vật vừa mềm lại vừa cứng như thế, quả thật không thiếu cái lạ.
Nàng bị cây gậy thịt kia nhét vào không ngậm được miệng, nước bọt chảy dọc theo thân gậy, tiếng than thở của Tống Giới truyền đến từ đỉnh đầu, nàng muốn hỏi hắn một tiếng kế tiếp nên làm thế nào cho phải, ai biết đầu lưỡi vừa quét qua thân gậy của hắn, không ngờ vật kia lại phình to thêm vài phần.
Gạt người, ngậm sẽ không tiêu sưng, ngược lại càng ngày càng sưng lên.
Chỉ mới bị miệng thơm này ẩn chứa, Tống Giới đã cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu, hắn khẽ động đậy thân dưới, qua lại xung đột trong miệng nàng, lại không dám đảo vào quá sâu, e sợ hù dọa đến nàng, ai ngờ việc chọc rút chậm chạp lại nhẹ nhàng như vậy chẳng những không giải quyết được du͙© vọиɠ trên người, trái lại còn đốt cho ngọn lửa cháy rức hơn nữa.
Hắn vừa mâu thuẫn lại vô cùng lo lắng, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi, Thôi Ngữ Ngưng phun ra vật kia một cách khó khăn, nuốt một ngụm nước miếng, hỏi: "Tống công tử có thấy tốt hơn chút nào?"
Tống Giới đưa tay sờ sờ gương mặt của nàng: "Sao vẫn còn gọi là Tống công tử?"
Thôi Ngữ Ngưng sững sờ, nhớ tới vừa mới đã đồng ý với Tống Giới sẽ luyện tập nhiều hơn cùng hắn, làm sao để giả vờ cho thân mật, dễ dàng giấu giếm được công chúa, nhưng mà trong lòng nàng vẫn muôn phần xoắn xuýt, suy nghĩ đến suy nghĩ đi, nuốt khan thấp tiếng gọi: "Tống lang."
Tống Giới vốn cho là nàng sẽ gọi tên tự của hắn, ai ngờ lại bị một tiếng Tống lang thẹn thùng của nàng gọi cho ba hồn bảy vía bay mất một nửa, vật dưới dưới thân lung lay hai cái trong vô thức, hắn cảm thấy càng khó có thể kiểm soát nổi, đè lấy đầu nàng tiếp tục đốc thúc nàng phun ra nuốt vào.
Vừa vừa tay tóm tóc nàng, vừa lo lắng lừa gạt: "Hự, lại liếʍ nó thêm chốc lát là tốt rồi."
Vốn chỉ là nhẹ nhàng ngậm lấy phun ra nuốt vào một cách chậm rãi, nhưng mà Tống Giới lại chưa thấy đủ, càng khuấy đảo lại càng làm cho phía dưới thêm mất hồn, động tác của hắn càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng sâu, lúc chọc tới thịt mềm trong cổ họng nàng, Thôi Ngữ Ngưng gần như muốn nôn ra, nhưng hắn nắm cằm nàng một cách gắt gao, không cho nàng thoát thân, lại chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
Sau khi cầm đầu của nàng liên tiếp cắm rút mấy trăm cái, búi tóc gọn gàng của tiểu cô nương cũng lệch ra, cây trâm rơi xuống, gương mặt cùng bờ môi đều đỏ lựng, như một bức tranh hải đường thủy mặc động lòng người, trong đầu Tống Giới lại hiện ra, bộ dáng nàng cầm ô che cho mình ở trong mưa lúc trước...
Vậy mà nàng lại không nhớ rõ, làm sao nàng có thể quên kia chứ?
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi đột nhiên phun trào, bắn ra đầy miệng Thôi Ngữ Ngưng, còn có vài giọt chẳng may văng lên trên gương mặt nàng bởi vì rút ra quá nhanh.
Nàng ngậm một miệng đầy nước tinh, lại nhìn vào hắn với vẻ bối rối, nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong.
Tống Giới rút ra một chiếc khăn từ trong lòng ngực, vỗ về gương mặt nàng, dịu dàng nói: "Bé ngoan, nhổ ra."