Tiểu Công Chúa Của Trạng Nguyên

Chương 9: Làm quen

Phó Hoài Cẩn nhìn nàng nằm sấp trên vai mình với vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, bèn đẩy nhanh tốc độ tắm rửa. Nâng mông nàng lên.

Đột nhiên bị thúc một cái, lại làm nàng cảm giác được bụng dưới căng mỏi vô cùng. Sau khi được thả tới trên giường, Tiết Quỳnh Chi bèn dùng cả tay chân rụt về phía sau, vừa nhổ côn ŧᏂịŧ ra, huyệt nhỏ bị cắm lâu rồi khép không được, hình thành một lỗ thịt tròn nho nhỏ, trong huyệt thịt đỏ au chảy ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn túm lấy mắt cá chân của nàng lật người nàng lại, bày thành tư thế nằm sấp, eo mềm rủ xuống mông trắng vểnh vào, trong hoa huyệt còn không ngừng chảy dịch đυ.c, hắn nhìn mà nóng mắt.

Thúc hông đảo vào, bởi vì tư thế vào từ phía sau, một cái đã đến tận đáy.

Côn ŧᏂịŧ hung hăng nghiền lên huyệt thịt, chỉ một cái đã làm cho Tiết Quỳnh Chi vừa rêи ɾỉ vừa phun nước nhờn.

Vốn trong tử ©υиɠ đã có tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn cùng chất lỏng nàng tiết ra, lần này lại bị lấp kín ở bên trong, còn đi vào như thế, căng tức tới mức khóe mắt nàng ứa cả nước mắt, bất an quay đầu lại muốn bảo hắn lui ra ngoài.

Thấy bộ dáng Tiết Quỳnh Chi quay đầu lại với hai mắt đẫm lệ, Phó Hoài Cẩn dán lên phía sau lưng nàng, hai tay xoa nắn hai bầu vυ', há mồm ngậm lấy môi nàng, luồn lưỡi dài vào dỗ dành nàng.

Cự long thì lại không hề nể nang, đút vào toàn bộ lúc rút ra chỉ còn lại qυყ đầυ, rồi lại dùng hết sức đâm vào, trứng chim vỗ vào mông nàng, vang tiếng phạch phạch.

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng tích lũy, âʍ đa͙σ càng ngày càng chặt. Phó Hoài Cẩn chỉ có thể dừng lại, ổn định du͙© vọиɠ muốn bắn "Chi Chi thả lỏng chút, nàng sắp kẹp chết phu quân rồi."

Bị cảm giác căng tức trong tử ©υиɠ tra tấn, đến cả sức để rên nàng cũng không còn, chỉ có thể yếu ớt bám víu vào hai tay đang quậy phá trước ngực mình, run rẩy dưới người hắn.

Cảm giác được nàng rung rung, Phó Hoài Cẩn bèn buông môi nàng ra, hôn phía sau lưng mảnh khảnh cùng xương bướm nhằm trấn an tâm tình của nàng.

Cân nhắc tới việc đã ân hồi hồi lâu, ngày mai còn phải vào triều. Hắn bèn duỗi tay xuống dưới lôi kéo môi âʍ ɦộ cùng viên thịt đã sưng to của nàng, "A!" Âʍ đa͙σ co thít lại theo tiếng thét lên ngắn ngủi, Phó Hoài Cẩn lại bóp chặt eo nàng, va chạm với thế như chẻ tre.

Cưỡng ép bổ ra huyệt thịt chặt khít, vòng eo rắn rỏi vào mạnh ra nhanh mười mấy cái, lại bắn ra lần nữa trong lỗ thịt co siết sít sao, tiếp tục chôn mình trong huyệt nhỏ cảm nhận sự mát xa dịu ướt tỉ mỉ của âʍ đa͙σ.

"Hu hu." Bụng căng đầy như phụ nữ có thai năm tháng, Tiết Quỳnh Chi bị bỏng tới mức chỉ có thể co rụt thân thể.

"Ta muốn đi nhà xí." Nàng chôn mặt ở trong chăn nói giọng lí nhí.

"Để ta." Thuận theo tư thế nằm sấp của nàng, Phó Hoài Cẩn xuyên hai tay qua khuỷu chân nàng, ôm nàng đi về phía thùng gỗ.

Như xi tiểu cho một đứa bé, làm cho Tiết Quỳnh Chi cảm giác đặc biệt thẹn thùng giằng co "Ta tự làm."

"Chớ lộn xộn, còn muốn làm thêm lần nữa à." Giữa lúc đi đi lại lại, côn ŧᏂịŧ chôn ở trong cơ thể nàng dần dần sống lại.

Tiết Quỳnh Chi thật sự sợ hãi.

Đi đến bên cạnh thùng, côn ŧᏂịŧ trượt ra vang một "Nhép!", làm cho Tiết Quỳnh Chi càng phát thêm xấu hổi.

Nương theo hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dịch thể trong suốt chảy ra ngoài, Tiết Quỳnh Chi cảm giác thân thể trở nên nhẹ nhõm, qua một lúc mới chậm rãi dừng lại.

Lúc này Phó Hoài Cẩn với ngón tay thon dài vào bắt đầu moi đào.

Huyệt thịt vừa mới cao trào, vẫn cứ quấn lên một cách nhiệt tình, Tiết Quỳnh Chi nhịn tiếng rêи ɾỉ chực thốt ra.

"Chi Chi không cần thẹn thùng, ta là phu quân của nàng, sớm muộn gì cũng phải quen với việc để ta hầu hạ nàng." Thấy mặt nàng đỏ ửng, Phó Hoài Cẩn bèn nhanh chóng an ủi.

"Ta không có." Tiết Quỳnh Chi mạnh miệng phủ nhận.

Rốt cuộc cũng rửa ráy sạch sẽ, hắn mang theo nàng lên giường đi giấc ngủ, thuận tiện cắm côn ŧᏂịŧ hơi cứng rắn vào.

"Sao ngươi lại..." Tiết Quỳnh Chi nằm ở trên người hắn bỗng hoảng sợ.

"Ta chỉ cắm nằm yên thôi, ngoan ngoãn ngủ đi ta sẽ không làm gì nàng đâu." Phó Hoài Cẩn nhìn mái tóc dài của nàng dây dưa cùng một chỗ với tóc hắn mang theo ngụ ý vợ chồng son, thỏa mãn vuốt ve phía sau lưng nàng.

"Hôm nay làm đau quá." Nàng dán lên ngực hắn nói giọng phàn nàn, trong thanh âm mang theo nũng nịu đến chính nàng cũng không phát hiện.

"Về sau ta sẽ nhẹ hơn, chỉ cần nàng không nhắc tới nam nhân khác ở trước mặt ta." Phó Hoài Cẩn vô cùng hưởng thụ sự làm nũng của nàng.

"Chi Chi, ta yêu nàng, vì vậy ta hy vọng nàng hãy quên chuyện đã qua, ta không phải một nam nhân rộng lượng, thế cho nên ta mong rằng trong lòng nàng cũng chỉ có ta."

"Đã biết đã biết." Đối mặt với sự thổ lộ trắng trợn, Tiết Quỳnh Chi muốn qua loa nói sang chuyện khác "Ta muốn ngủ."

Buổi sáng Tiết Quỳnh Chi còn chưa tỉnh đã bị Phó Hoài Cẩn đè trong ngực, nương theo dịch nhầy tối qua làm thêm một lần nữa, bỏng đến toàn thân nàng ấm áp. Phó Hoài Cẩn cảm thấy mỹ mãn nhẹ giọng dỗ nàng ngủ, rồi dùng khăn lụa rửa sạch âʍ ɦộ cho nàng, phát hiện huyệt thịt hơi sưng đỏ bèn lấy hộp thuốc mỡ bên trong hộc tủ ra bôi cho nàng, xong xuôi mới đi vào triều.