Tiểu Công Chúa Của Trạng Nguyên

Chương 8: Phu quân ở đây

"Á...." Vừa cắm vào cái đầu nàng đã đau đến mức cắn lên cổ Phó Hoài Cẩn, trong lòng cũng không muốn hắn dễ chịu.

Nhưng đau đớn nho nhỏ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn đè lấy eo nàng, đồng thời thúc hông đút vào hơn một nửa, hai tiếng rêи ɾỉ vang lên, một tiếng là thoải mái, một tiếng là đau đớn.

Phó Hoài Cẩn cảm thấy dường như côn ŧᏂịŧ được ngàn vạn cái miệng nhỏ dịu mềm bú ʍúŧ, không biết có phải do đang ở bên ngoài hay không, âʍ đa͙σ nàng chặt chẽ khác thường, qυყ đầυ bị thịt mềm gắt gao bóp siết ngăn chặn đường đi, trong đầu hắn chỉ muốn xông thẳng vào, hai tay ôm ngang hông nàng chỉ muốn không ngừng xông tới khơi thông lối đi.

"Ôi, chậm một chút. Quá. Sâu." Sợ hãi bị người khác nghe được, nàng chỉ có thể cúi đầu cắn bả vai Phó Hoài Cẩn, nhỏ giọng xin tha.

"Chi Chi, cứ mãi nói mấy câu này vậy, nghe lời, khen ngợi phu quân thử xem." Phó Hoài Cẩn sớm đã bảo gã sai vặt đưa hết người hầu ra ngoài, nhưng vẫn muốn trêu chọc nàng. "Rên lẳиɠ ɭơ như vậy, là muốn để người hầu trông thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của nàng lúc bị ta chơi sao!"

Nghe vậy Tiết Quỳnh Chi bỗng hung hăng co rút huyệt thịt.

"Bốp!" Bị xoắn đến thấy đau, Phó Hoài Cẩn bèn tát một cái lên mông nàng "Buông lỏng chút, thèm tới như vậy sao, có phải muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta hay không!"

Lần đầu tiên nghe thấy hắn nói ra mấy lời trắng trợn như vậy, lại còn bị đét mông, trong lòng nàng vừa thẹn vừa xấu hổ "Im ngay, không phải nói."

"Chi Chi ngoan nào, vừa rồi phu quân dạy nàng như nào." Phó Hoài Cẩn vừa bóp chặt nàng vừa hết sức chọc vào cổ tử ©υиɠ, cứ như thề phải chọc xuyên nàng, bằng tốc độ hung mãnh, hắn tiến quân thần tốc bổ ra con đường co chặt.

Tiết Quỳnh Chi nhanh chóng chảy nước "Phu quân, hức, ôi phu quân..." Trong đầu mơ màng chỉ nhớ rõ mỗi từ này.

"Phu quân ở đây." Phó Hoài Cẩn nhìn bờ môi đỏ mọng mà hắn ngày nhớ đêm mong triền miên hô lên hai chữ này, bỗng như bị bơm máu gà, phần hông càng thêm dùng sức, qυầи ɭóŧ hai người đều bị nước da^ʍ làm ướt nhẹp. Cảm thấy tư thế này có hạn chế, hắn bèn đưa một tay gạt hết bát đĩa trên bàn ăn, đặt Tiết Quỳnh Chi còn đang áo xống nửa mở lên trên bàn.

Nhìn nàng nằm trên bàn với ánh mắt mê ly, trong đêm hè, trên da thịt trắng muốt toàn thân có dấu hôn cũ mới sâu cạn không đồng đều, trong lòng hắn cảm thấy thỏa mãn vô hạn, đây là vợ của hắn, Chi Chi của hắn.

Hắn banh hai chân nàng ra đến mức tận cùng, cúi người đè lên trên người nàng, Tiết Quỳnh Chi nhận được cảm giác thấm lạnh sau lưng đối lập với lửa nóng trước người, đầṳ ѵú sưng cứng cọ xát lên bộ ngực của hắn. Phát hiện nhiệt độ chung quanh hạ xuống, hắn bèn đưa một tay nhào nặn bầu vυ', tay còn lại véo gẩy âʍ ѵậŧ phía dưới, dục long ngay ngắn tiến vào, xẹt qua một vùng nhô lên, cảm giác được nàng bắt đầu run rẩy.

"A. Phu quân. Phu... Quân!" Bất chấp bên người có thể có người, nàng rêи ɾỉ ra tiếng.

"Ta ở đây, ta ở đây." Phó Hoài Cẩn nhìn sóng sữa bị mình va chạm tới đong đưa lúc lắc, trong con mắt chứa xuân của nàng chỉ có hình bóng của mình, cực kỳ xinh đẹp! Mười ngón tay hắn giữ lấy bàn tay nàng. Mấy sợi tóc lả tả trên trán che lấp đi sự sâu thẳm trong đáy mắt. Hung hăng chọc vào điểm nhạy cảm kia, cảm nhận được con đường của nàng càng co càng chặt, trong lòng hiểu ra nàng sắp đến rồi, giờ phút này hắn cũng không muốn nhẫn nhịn nữa.

"Chi Chi, chờ ta cùng nhau." Nói xong bèn chọc vào chừng trăm lần một cách tàn nhẫn, cuối cùng cũng rốt cuộc đâm vào cổ tử ©υиɠ, cảm nhận một dòng dịch thể nóng hổi cọ rửa qυყ đầυ, buông lỏng lỗ tinh, bắn ra dòng tinh đặc đầu tiên trong mấy hôm nay. Tiết Quỳnh Chi chỉ cảm thấy trong đầu lóe lên từng luồng sáng trắng, run rẩy đợi đến lúc hắn bắn xong lại thấy bụng mình đã hơi hơi phồng lên như phụ nữ có thai ba tháng.

Không biết Phó Hoài Cẩn tìm được một cái nút lọ từ nơi nào, thừa dịp nhổ côn ŧᏂịŧ ra bèn nhét nó vào, không cho một giọt nào rỉ ra.

Sau khi sửa sang lại áo quần hai người, ôm ngang nàng trở về phòng ngủ.

Thả nàng lên trên giường mềm mại, Phó Hoài Cẩn bèn kêu người đưa nước tắm tới.

Ôm nàng ngồi vào trong thùng gỗ một cách thật cẩn thận.

"Rút cái nút kia ra đi!" Tiết Quỳnh Chi nằm trong thùng gỗ, nói giọng miễn cưỡng, một xúc động muốn bài tiết kéo tới.

"Đừng nóng nảy, tắm rửa trước đây." Vừa mới bừa bãi ở bên ngoài khá lâu, dùng nước nóng làm ấm thân thể đừng để nhiễm phong hàn.

Thấy nam nhân không có ý định giúp đỡ nàng, Tiết Quỳnh Chi bèn thò tay muốn tự mình nhổ ra.

"Chi Chi chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ thì là lỗi của ta rồi." Phó Hoài Cẩn quan sát bàn tay hết sức nhỏ trắng lần mò tới hoa huyệt bị va đỏ, cảm giác trong đầu mình nóng lên.

Tiết Quỳnh Chi đang muốn rút nút lọ ra, đột nhiên cảm thấy một vật cứng chống đỡ sau lưng.

"Không được, ta mệt, thật sự không muốn." Nàng hoảng sợ đứng dậy muốn chạy trốn.

Phó Hoài Cẩn tay mắt lanh lẹ đè nàng lại, để nàng tựa lên thùng gỗ, tách hai chân ra khoác lên hai bên thùng gỗ.

Đẩy nút lọ ra, thọc thẳng vào, dẫn theo một chút nước. Vốn đã căng đầy, Tiết Quỳnh Chi thút thít muốn đẩy hắn ra.

Bàn tay to của hắn ôm lấy nàng. Tỉ mỉ nghiền vào hoa tâm, vừa rồi là do đã lâu chưa thân mật, khó tránh khỏi vội vàng xao động, bây giờ đã có thể từ từ cảm nhận được mỗi một lần hoa huyệt xoắn chặt cùng sự giữ lại lúc hắn rút ra. Phó Hoài Cẩn cẩn thận hôn lên vành tai cùng cần cổ của nàng.

Giữa thịt mềm cọ xát cùng với những cái hôn chẳng chịt dịu dàng trên người làm cho Tiết Quỳnh Chi dịu lại, một luồng sóng tình triều cùng với dòng nước ấm áp qua lại làm cho nàng thoải mái tới sắp muốn ngủ.