Tuy rằng lúc trước đã đồng ý việc lập gia đình nhưng trong lòng Tiết Quỳnh Chi vẫn phần lớn là giận dỗi, bây giờ ngồi ở trên giường động phòng nàng lại có chút bối rối. Nhớ tới tập tranh ma ma nhét vào trong tay mình trước lúc xuất giá, trên mặt càng nóng tới đáng sợ, hạ quyết tâm không thể làm chuyện thân mật như thế với người nọ.
Lúc này cửa bị mở ra khép lại vang lên một tiếng "Két", ngăn chặn tiếng ầm ĩ phía ngoài, cũng là không ai dám quậy chuyện động phòng của công chúa. Tiếng bước chân ngừng ở trước mặt, bởi vì khăn hỉ nên nàng chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày thêu chim công tinh xảo màu đen.
Hai mắt bỗng sáng bừng, trông thấy ngay một gương mặt tuấn tú vô song, trong ánh mắt đa tình trêu ngươi mang theo ý cười dịu dàng, tuy là dáng người thư sinh nhưng cũng không mảnh khảnh, trái lại vai rộng eo hẹp kia dường như đang cất chứa một luồng sức mạnh.
Trong lòng Tiết Quỳnh Chi có chút tiếc hận, nếu trong lòng nàng không có Cố Nam Chinh, nói không chừng cũng sẽ thích vị trạng nguyên lang danh tiếng khắp Kinh Thành này.
Thấy Phó Hoài Cẩn bưng tới hai chén rượu từ trên bàn, "Ngươi đã bằng lòng thành thân với ta, chắc hẳn cũng biết chuyện cũ của Bổn cung, vì vậy tuy rằng ngươi với Bổn cung làm vợ chồng, nhưng mà ta sẽ không làm chuyện vợ chồng với ngươi, ta sẽ bảo Mộc Cận dọn dẹp cho ngươi một căn phòng khác." Tuy rằng Tiết Quỳnh Chi được nuông chiều đã quen, nhưng mà sau khi to gan nói ra những lời như thế, chính bản thân nàng cũng thấy xấu hổ.
Thấy sau khi nghe xong, nụ cười trên mặt Phó Hoài không chỉ có không có mất đi ngược lại còn sâu hơn "Đương nhiên thần hiểu rõ, nhưng nếu như công chúa đã lựa chọn thành thân với thần chắc hẳn cũng đã bắt đầu suy xét nghĩ lại, thần bằng lòng chờ."
"Nghe không hiểu lời Bổn cung sao, ý của Bổn cung là sau khi thành thân ta và ngươi nước giếng không phạm nước sông, biết chưa!" Tiết Quỳnh Chi cảm giác mình cũng đã nhục nhã hắn như vậy rồi, sao hắn còn chưa thay đổi sắc mặt.
"Hay là công chúa uống xong rượu giao bôi với thần rồi lại nói tiếp những thứ này, nếu không thì không tiện giải thích cho Thái hậu nương nương." Trong mắt Phó Hoài Cẩn hiện lên cảm xúc khó hiểu.
Tiết Quỳnh Chi nghe được tiếng động nho nhỏ ở ngoài cửa, chắc là ma ma do Thái hậu phái tới, bèn nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Nhìn cần cổ trắng nõn mảnh khảnh nuốt rượu xuống, Phó Hoài Cẩn cũng uống theo.
"Lời người nói thần đã hiểu, nhưng tối nay là đêm động phòng hoa chúc, chắc hẳn Thái hậu nương nương sẽ phái người nhìn chằm chằm ở nơi này, chỉ có thể thiệt thòi công chúa ở với thần cả đêm." Phó Hoài Cẩn đầy mặt đứng đắn.
"Bổn cung biết rồi, ngươi yên tâm, những lợi ích khác khi ngươi cưới bổn cung đương nhiên là không thể thiếu ngươi." Tiết Quỳnh Chi thấy một người thông minh đại nghĩa như hắn cũng dễ dỗ dành.
Phó Hoài Cẩn xuống giường dập tắt những ngọn đèn khác, chỉ chừa hai ngọn bên giường.
"Tắt luôn hai ngọn đèn này đi." Tiết Quỳnh Chi không có thói quen để đèn sáng.
"Buổi tối sẽ có tác dụng." Mặt Phó Hoài Cẩn bị bấc đèn chiếu ta thần sắc khó hiểu.
"Cái gì?" Tiết Quỳnh Chi ngơ ngác.
"Thần nói là tiện cho buổi tối đi tiểu đêm." Phó Hoài Cẩn cười nhẹ giải thích.
Tiết Quỳnh Chi cũng không xoắn xuýt quá lâu.
Hai người mặc đồ lót nằm ở trong chăn, nhất thời không nói gì làm cho không gian quá mức yên tĩnh, lại nghe thấy bên ngoài có người đang xì xào bàn tán.
Bên cạnh không ngừng truyền đến hơi thở mát lạnh không thuộc về mình, một cảm giác khô nóng không cách nào nói rõ dâng lên từ thân dưới. Tiết Quỳnh Chi tự an ủi có lẽ là do lần đầu ngủ cùng với nam tử mới vậy. Nàng lặng lẽ quay lưng đi, hy vọng có thể dịu đi một ít.
Nằm ở bên cạnh người mình nhung nhớ đã lâu, chung quanh tràn đầy hương thơm, nghĩ tới hình ảnh nóng bỏng, dưới háng hắn bắt đầu sung huyết cứng rắn.
Lúc này Tiết Quỳnh Chi thật không dễ chịu, khô nóng trong thân thể càng ngày càng rõ ràng, hơi thở truyền đến từ sau lưng giống như kèm theo cả hơi mát hấp dẫn sự chú ý của nàng, thân thể mềm nhũn, vυ' mềm trước ngực bắt đầu ngứa ngáy, thời gian dần qua thân dưới cũng cảm nhận được từng cảm giác trống rỗng.
Nghe hơi thở vững vàng sau lưng, Tiết Quỳnh Chi chậm rãi đưa một tay xoa đầṳ ѵú, nhẹ nhàng nhào nặn, tay kia thì duỗi xuống dưới, đang còn tỉnh tỉnh mê mê với chuyện nam nữ, nàng chỉ có thể xoa bóp loạn xạ bên ngoài huyệt thịt, gãi không đúng chỗ ngứa lại làm cho nàng cảm giác càng thêm khó chịu, từ nhỏ đã được nuông chiều, Tiết Quỳnh Chi chưa từng phải chịu đựng loại tra tấn này, không khỏi bắt đầu rầm rì khẽ nấc.
"Công chúa làm sao vậy, không thoải mái ư." Phó Hoài Cẩn vẫn luôn chú ý tới cử động của nàng, trong lòng cũng không nỡ để nàng chịu khổ bèn chủ động hỏi thăm.
"Ta thật khó chịu, gọi thái y giúp ta." Trong sự tra tấn của tìиɧ ɖu͙©, Tiết Quỳnh Chi đầy mặt ý xuân còn đang vô thức xoa bóp bầu vυ'.
"Lúc trước thần có học qua y thuật, trước hết hãy để cho thần giúp công chúa nhìn xem." Phó Hoài Cẩn vạch chăn Tiết Quỳnh Chi lên, nương theo ánh đèn mờ ảo nhìn thấy nàng đang cuộn mình, một tay xoa nắn bầu ngực trắng như tuyết, một tay luồn vào giữa hai chân khuấy động một cách không có kết cấu. Hàm răng nàng cắn lên bờ môi đỏ mọng, khóe mắt ửng hồng còn vương nước mắt, rên hừ hừ như một con mèo con.
Hình ảnh này rơi vào trong mắt Phó Hoài Cẩn, làm cho hắn cảm giác thân dưới mình sắp nổ tung, dù cho bình thường tính tình có lạnh nhạt cỡ nào, bây giờ cũng trở nên dữ dằn.
Phó Hoài Cẩn luồn tay dưới người nàng ôm nàng vào trong ngực, bàn tay khớp xương thon dài phủ lên trên tay non mềm mảnh khảnh của nàng, bắt đầu dùng sức xoa nắn một cách thô bạo. Thịt vυ' mềm nóng không ngừng biến hóa hình dạng trong tay hai người, đầṳ ѵú nhanh chóng nhô lên. Tay kia lẻn vào giữa hai chân nàng, quả nhiên chạm tới một tay nhầy nhụa. Hắn đẩy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của nàng ra, mò tới viên ngọc giấu kín trong thịt trai, lại nghĩ đến lời nàng lúc trước, bèn ác ý nhéo nhéo, thân thể Tiết Quỳnh Chi lập tức run rẩy.
"Công chúa dễ chịu hơn chút nào không." Hỏi han Tiết Quỳnh Chi đang đỏ hồng mặt nằm trong lòng ngực của mình. Lúc này, chút xấu hổ trong lòng nàng cũng đã bị cảm giác trống rỗng ở sâu trong thân thể lấn át.
"Hức, chưa đủ, còn khó chịu hơn." Tiết Quỳnh Chi bủn rủn đặt tay mình lên bàn tay đang xoa nắn viên thịt "Sâu chút nữa, sâu hơn một chút." Nàng đưa ra yêu cầu trong lúc ý thức đã bị khô nóng đốt cháy gần như không còn.
"Thần sẽ dùng hết khả năng." Thanh âm khản đặc của Phó Hoài Cẩn nhuốm màu vui vẻ, không nhẫn nhịn nữa, cúi người há miệng ngậm một núʍ ѵú, đầu lưỡi đảo quanh quầng vυ', bàn tay cũng không ngừng lại mà thọc mạnh một ngón vào trong, vừa vào đã cảm nhận được huyệt thịt nóng ướt quấn lên một cách nhiệt tình.