Nguyên chủ tháng sáu tốt nghiệp cấp ba, năm nay 17 tuổi, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn đi tìm việc, nhưng hiện giờ là năm 1973, nhân công tại các thành phố thị trấn đều đang trong trạng thái bão hòa, một lượng lớn sinh viên tốt nghiệp không tìm được việc, ba Khương mẹ Khương anh hai chị hai không thiếu các mối quan hệ, nhưng công việc vốn là mỗi củ cải có một cái hố, không sắp xếp được.
Mệ Khương không thể để đứa con gái nhỏ 17 tuổi ốm yếu về ở nông thôn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng họp gia đình, sau khi những người khác nhất trí tán thành, mẹ Khương quyết định làm giấy nghỉ bệnh, đem công việc tại Cung Tiêu Xã nhường cho con gái nhỏ.
Nguyên chủ không thích nói chuyện nhưng tâm tư tinh tế, không muốn nhận công việc của mẹ Khương.
Mẹ Khương năm nay 44 tuổi, mỗi tháng có thể nhận 36 đồng tiền tiền lương, hơn nữa cuối năm nay tư lịch của mẹ Khương có thể được cân nhắc, đến lúc đó tiền lương có thể tăng tới bốn năm chục đồng.
Nếu mẹ Khương nhường công việc cho cô, cô sẽ phải làm nhân viên cấp thấp nhất, tiền lương cũng ít nhất, là 16.8 đồng.
Nguyên chủ lén tới chỗ thanh niên trí thức đăng ký xuống nông thôn, chọn tới tỉnh thành ở phía Bắc có vật tư dồi dào.
Sau khi báo danh, cô lén khóc lớn một hồi, cầm lấy quyển sách toán học trân quý và cây bút máy đã mua hai năm vẫn không nỡ dùng đi tìm Vệ Vinh Nghiệp.
Vệ Vinh Nghiệp là bạn học cao trung của nguyên chủ, từng nhất thời hứng lên, đưa cho cô một quyển sách bài tập toán học, kiên nhẫn dạy cô học toán, đối với người hay bị châm chọc mỉa mai ở trường học như nguyên chủ, hành động như vậy là rất ấm áp, khiến cô nhớ tận ba năm, bây giờ sắp sửa xuống nông thôn, không biết tương lai còn có cơ hội gặp lại hay không, cô dùng hết dũng khí mình có để hẹn Vệ Vinh Nghiệp.
Nhưng khi Vệ Vinh Nghiệp nhìn thấy cô, nhìn cô cẩn thận lấy quyển sách và cây bút máy ra, Vệ Vinh Nghiệp lại khinh thường nhìn cô, ném quyển sách toán học và bút máy xuống đất, còn sỉ nhục cô một hồi, nói cô không biết tự tiểu ra một bãi mà soi gương, lớn lên với dáng vẻ thế này, nhìn thêm một cái còn cảm thấy ghê tởm, tốt nhất đừng nên ra ngoài hù dọa người khác.
Còn nói lúc trước cùng lắm là vì Khương Thư Âm thấy cô đáng thương, toán học đều không đủ điểm, đòi hắn giúp đỡ nguyên chủ. Hắn không nhìn nổi Khương Thư Âm buồn bã, chỉ có thể chịu đựng sự ghê tởm giúp cô học bổ túc.
Lần này vốn dĩ đến gặp cô, cũng là vì Khương Thư Âm nhất định bắt hắn phải tới.
Khương Thư Âm là ai?