Khương Ngưng: “Nói tào lao gì vậy? Lại đây, chị buộc tóc cho em, dùng dây buộc tóc mới để buộc.”
Khương Mật: “Không buộc, mấy cọng lông vàng này của em, buộc lên làm gì.”
Cô thèm thuồng nhìn mái tóc dài vừa dày vừa đen nhánh của Khương Ngưng, cái thân thể nhỏ bé này của cô, quá gầy, mặt đầy mụn trứng cá, tóc cháy vàng, không có yếu tố nào của một mỹ nhân cả.
Tiểu Tương Bao nằm trong lòng Khương Mật, ngẩng đầu nhìn Khương Mật: "Cô nhỏ, đẹp, về sau, Tương Bao, cưới, cô nhỏ.”
Đồng thời chọc cười Khương Ngưng và Khương Mật.
Khương Mật cười đùa với nó: “Cô nhỏ chờ con!”
Khương Ngưng vẫn dùng dây buộc tóc mới màu hồng nhạt giúp Khương Mật thắt một cái bím tóc, rồi nghiêm túc nhìn khuôn mặt Khương Mật, kinh hỉ nói: “Mật Mật, mụn trên mặt em hình như đỡ hơn rồi!” Sau đó hô lớn ra bên ngoài: “Mẹ, mẹ lại đây.”
Tô Trân Trân đang ở trong bếp nấu cơm đáp lại: “Làm gì?”
Khương Ngưng: “Mẹ lại đây nhìn Mật Mật xem.”
Ngay sau đó, Tô Trân Trân mặc tạp dề đi đến, xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Tương Bao: “Mật Mật làm sao thế?”
Khương Ngưng nhéo cằm Khương Mật: “Mẹ, mẹ xem mặt Mật Mật có phải tốt hơn không? Con nhớ rõ ở chỗ cằm này, ngày hôm qua có mấy cái mụn, hôm nay đã lặn rồi.”
Hai mẹ con nghiêm túc nhìn một hồi, Tiểu Tương Bao cũng duỗi cánh tay nhìn, Tô Trân Trân kích động: “Đúng vậy! Có lẽ thêm một thời gian nữa, mụn sẽ lặn hết, rồi nuôi béo thêm một chút, Mật Mật của chúng ta sẽ xinh đẹp hơn cả lúc nhỏ.”
Khương Mật sai Tiểu Tương Bao lấy gương tới, nhìn vào gương một lúc, mụn trên cằm đúng là đã biến mất, mụn trên mặt hình như cũng bớt đi nhiều.
Kích động!
Muốn nói phiền não lớn nhất bây giờ của Khương Mật là lớn lên quá xấu, khiến ngay cả cô cũng không nhìn nổi, tuy rằng có nét, nhưng không chịu nổi khuôn mặt đầy mụn, gầy như que củi, xuyên đến nửa tháng, cô tổng cộng chỉ mới soi gương có một lần, lúc ấy suýt chút nữa tự mình dọa chết mình, sau đó cũng không dám chạm vào gương nữa.
Giá trị nhan sắc kiếp trước của cô chính là trần nhà của giới giải trí, xuyên đến thập niên 70 thiếu thốn vật tư thì cũng thôi đi, còn xấu đến mức không dám nhìn thẳng.
Cô hận không thể chết thêm lần nữa để được xuyên trở về.
Đúng vậy, Khương Mật là xuyên qua, kiếp trước là một đại hoa đán, làm việc liên tục mấy tháng, sau khi thức trắng mấy đêm liền thì bị đột tử, cái thảm nhất đó là, người đã chết rồi, tiền mồ hôi công sức vất vả kiếm được còn chưa kịp xài nữa.
Cùng ngày đó cô xuyên qua, dung nhập ký ức của nguyên chủ.