Khương Mật nghe được động tĩnh trong phòng, cô giãy giụa trở mình rồi híp mắt nhìn qua, sau đó gọi một tiếng, “Chị hai.”
Khương Ngưng đã mặc xong quần áo, đang chải đầu, chị tết hai bím tóc hai bên, để lại mái mỏng, đôi mắt đen nhánh trong suốt nhìn qua, “Đánh thức em rồi? Nếu tỉnh thì dậy đi.”
Khương Mật ngáp một cái, tay cô che miệng nhìn Khương Ngưng chải tóc, “Chị và anh rể đi leo núi, em dậy sớm thế để làm gì?”
“Đã sắp 7 giờ luôn rồi mà còn sớm?” Khương Ngưng khom lưng, duỗi tay qua nhéo má của Khương Mật, “Đừng có mà gọi loạn.”
Khương Mật bị nhéo má, cô nhe răng nói, “Vậy gọi là gì? Đồng chí? Anh Thẩm? Anh Thành?”
Đây là sự thay đổi trong xưng hô của Khương Ngưng đối với Thẩm Hoài Thành.
Khương Ngưng thấy cô trêu chọc mình thì lại duỗi tay ra cù lét, Khương Mật sợ ngứa, cô cười né tránh, “Chị hai, chị còn thế này nữa thì em đánh trả đó.”
Ngay sau đó cô liền phấn khởi công kích chỗ dễ nhột của Khương Ngưng, hai chị em đều có máu sợ nhột, nhưng Khương Mật thua ở tuổi nhỏ sức yếu, rất nhanh cô đã đầu hàng xin tha, “Chị nói gọi là gì thì em sẽ gọi là thế đó!”
Tiểu Tương Bao hai tuổi ở cách vách nghe được động tĩnh thì chạy qua, Khương Mật lập tức hét lớn, “Tiểu Tương Bao, ôm cánh tay của cô hai! Cô nhỏ sáng nay sẽ đưa con đi đào trứng chim!”
Tiểu Tương Bao lập tức nghe lời ì ạch bò lên giường ôm lấy cánh tay của Khương Ngưng, Khương Mật lập tức thổi lòng bàn tay, “Chị hai, chị ngoan ngoãn chịu trói đi.”
Ba người cùng chơi đùa, cuối cùng Tiểu Tương Bao hai tuổi lại trở thành nạn nhân vì cù lét, còn bị thổi thổi cái bụng nhỏ, gương mặt trắng nõn của bé cười đến đỏ bừng, cả người cũng thấm ra một tầng mồ hôi.
Khương Mật cầm lấy quần vải đen và áo vải bông ở đầu giường mặc, cô nhìn Khương Ngưng lại lần nữa sửa sang đầu tóc thì không khỏi cảm thán, “Chị hai thật xinh đẹp!”
Tiện nghi cho anh rể rồi.
Động tác của Khương Ngưng hơi dừng một chút, “Khi còn nhỏ, Mật Mật xinh đẹp nhất, sau này ăn nhiều cơm để có thêm chút thịt, sang mấy năm nữa em sẽ đẹp thôi.”
Khi còn nhỏ Khương Mật thật sự rất đẹp, lúc năm tuổi, cô chính là bé gái xinh đẹp nhất trong viện, cả đám trẻ con đều muốn làm bạn của cô.
Nhưng sau năm tuổi, cô lại gầy xuống, nuôi thế nào cũng không mập được, nhưng tóm lại là vẫn rất đẹp.
Chờ đến chín tuổi, trên mặt cô bắt đầu nổi hạt, đám bạn nhỏ cũng bắt đầu trốn tránh cô, nói cô có gương mặt của cóc ghẻ, đời trước khẳng định chính là con cóc ghẻ.
Xưng hô này cũng coi như là đã theo cô hơn chục năm.
Khương Mật sờ mặt gồ ghề lồi lõm, vì quá gầy nên không cảm nhận được chút thịt nào, chỉ cảm nhận được xương gò má, “Có phải em được ba mẹ nhặt từ đống rác về không nhỉ?”