Ngu Yên nghĩ lại cũng thấy sợ, trái tim cứ đập thình thịch, nếu gốc rạ chọc vào mắt, thì có hối hận cũng đã muộn rồi.
Đúng lúc này, Ngu Yên đột nhiên giữ chặt tay Triệu Tuệ Phương, giọng nói cô mang theo một chút run rẩy: “Chị dâu, chị mau nhìn xem đằng sau có người nào đang nhìn không, che cho em với.”
Triệu Tuệ Phương sửng sốt, nhưng vẫn ăn ý phối hợp, chị quay đầu lại, thấy mọi người xung quanh vẫn đang nhìn, chị lùi lại một bước, chắn kín mít phía sau Ngu Yên, rồi mới nói: “Mọi người đừng lo lắng, Mật Bảo không sao, chỉ trầy một tý ở cánh tay thôi.”
Chị liếc nhìn Ngu Yên, thấy cô đang cúi xuống nhặt thứ gì đó trên mặt đất giống như lúa thừa, cho vào trong túi, hạt lúa sót kia phủ đầy bụi, nhưng vẫn sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Vàng!
Triệu Tuệ Phương nghĩ tới thứ này trong nháy mắt, nhưng sau đó chị lại cảm thấy, chắc đây là mạ đồng.
Tim chị run rẩy.
Cả một cục to!
Ngu Yên véo tay Triệu Tuệ Phương, “Là vàng!”
Triệu Tuệ Phương hơi thất thần, “Vàng, vàng?” Cả một cục vàng to như vậy, nói xong chị vội vàng nén lại nụ cười ngây ngô, nhỏ giọng nói: “Em lên bờ ruộng với mẹ đi, chị quay lại gặt lúa!”
Mật Bảo vẫn đang khóc oa oa, hai người mà ở chỗ này châu đầu ghé tai thì càng khả nghi.
Nhặt được món hời bên ngoài, nếu để người ta biết thì món hời ấy chắc chắn sẽ trở thành tài sản chung của xã!
Triệu Tuệ Phương lo lắng, cất cao giọng: “Mau đi dỗ Mật Bảo đi, xem con bé khóc thế nào.”
Thật ra Mật Bảo chỉ bị xước một vết ở da, ba người cũng chẳng lo lắng như vậy, chỉ là đứa trẻ này rất sợ đau, ngã một xíu cũng y như trời sập.
Trẻ con nông thôn rất khỏe, có mỗi Mật Bảo là da mềm thịt mỏng.
Ngu Yên bước vài bước đã đuổi kịp bà lão Lâm, thỉnh thoảng cô lại vuốt ve cục vàng trong túi, nó nặng trĩu trong lòng bàn tay, cầm ước lượng một lúc, chắc khoảng tầm hai lạng.
Nhưng giá trị biết bao.
Tiền xây phòng mới trong nhà chỉ thế là đủ rồi!!!
Mật Bảo khóc đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, viền mắt hồng hết lên, để lại vết nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương một ít đất, cô bé cuối cùng cũng chịu nín, cơ thể cứ run run, trông rất ấm ức.
Bà lão Lâm dùng khăn tay ướt lau mặt cho cô bé, “Ngoan, con làm bà xót quá, chúng ta không ở đồng nữa, không cần tìm đồ ăn cho bà nội nữa, bà nội có nước này, không khát cũng không đói. Mật Bảo tự bảo vệ mình nhé.”