Thập Niên 60: Mật Bảo Bật Hack Sinh Hoạt

Chương 38

Con mèo nhỏ lại biến thành cô bé xinh xắn, bụ bẫm.

Mật Bảo vừa nấc một cái, vừa ấm ức, “Con đi giữa gốc rạ, đi vững lắm, rõ ràng là vấp phải cái gì đó nên mới ngã.” Sau đó khó chịu nhìn Ngu Yên, “Mẹ, mẹ không an ủi con sao?”

Thấy Ngu Yên vẫn đang ngơ ngác, Mật Bảo lại òa khóc, “Mẹ ơi, con ngã đau như vậy mà mẹ chẳng thèm an ủi, thế mà mẹ còn bảo là mẹ thương con nhất.”

Đúng là sét đánh giữa trời quang.

Ngu Yên vội vàng an ủi, “Mẹ đau lòng đến nỗi ngây cả người mà, Mật Bảo của mẹ ngã đau quá.”

Mật Bảo lúc này mới hài lòng, cô bé nép vào lòng bà lão Lâm, bóc kẹo lạc vừa được mẹ Vượng Đạt cho ra.

Ngọt lịm, ăn ngon thật.

Bà lão Lâm nhìn Ngu Yên, “Sao thế?”

Vợ lão nhị lúc nào cũng rất tỉnh táo, Mật Bảo bị thương rất nhẹ, không đến mức hốt hoảng như vậy, huống hồ, lúc nãy cô còn thì thầm gì đó với vợ lão đại, nhất định là vì việc khác.

Ngu Yên hít một hơi thật sâu, cô nhìn thoáng qua bốn phía xong mới thấp giọng đáp: “Mẹ, vừa nãy con mới nhặt được một bông lúa sót ở dưới chân Mật Bảo.”

Mật Bảo bĩu môi, thỉnh thoảng nấc một cái, “Con đã bảo là có cái gì đó vướng chân mà! Hạt lúa hư quá!”

Bà lão Lâm trợn mắt, “Lúa sót? Cả cái đồng này chỗ nào chả có lúa sót, đáng để con bất ngờ như vậy à?”

Ngu Yên lại hạ thấp giọng: “Bằng vàng!”

Bà lão Lâm kinh ngạc hô lên, “Gì cơ?” Đôi mắt bà nhìn thẳng, “Vàng?”

Ngu Yên ghé sát bà lão Lâm, nhét tua vàng trong túi vào tay bà lão, “Mẹ, nặng hơn hai lạng!”

Bà lão Lâm vui mừng: “Thần tiên sau lưng Mật Bảo cho chúng ta tiền xây nhà rồi! Phải để cho Mật Bảo một gian lớn xinh xinh, thoải mái!” Bà nhìn trộm hạt lúa vàng trong tay, siết chặt nó lại, nếu không phải đang ở bên ngoài thì bà đã cắn một cái, xem có phải vàng thật hay không!

Bà bỏ hạt lúa vào trong cái túi ở trước ngực, “Mật Bảo của bà đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Lâm, ngã một cái mà cũng tìm được món hời.”

Tích cóp hơn nửa đời người bỏ vào việc xây nhà, làm tim bà đau không chịu được, giờ có số vàng này, không chỉ có thể xây thêm phòng, mà nhà cũng giàu lên!

Bà lão Lâm bế Mật Bảo trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: “Lão thần tiên à, sau này tặng đồ cho Mật Bảo, ngài đừng xô Mật Bảo nhà chúng ta ngã nữa, Mật Bảo da non thịt mềm, ngã một cái thì đau lắm, lần sau cứ xô bà già này ngã đi, bà già này da dày thịt béo, không sợ đau.”