Thập Niên 60: Mật Bảo Bật Hack Sinh Hoạt

Chương 36

“Bà nội, bà mau ăn đi.” Mật Bảo vui mừng, nhét quả tầm bóp to nhất vào miệng bà lão Lâm.

Bà lão Lâm vừa thấy đã thốt lên, “Nhiều thế, Mật Bảo giỏi quá.”

Chua chua ngọt ngọt, ăn khá ngon.

Mẹ của Vượng Đạt nhà bên lau mồ hôi, “Cháu gái nhà bà hiếu thảo quá, nhà tôi ấy à, ai hái được thì bỏ miệng người đó.”

Mật Bảo cất giọng ngọt ngào: “Bà cũng ăn đi ạ.”

Bà ta thở dài một cái, rồi cầm lấy một vốc đen, “Ngọt đấy.”

Ăn xong thì chợt nói: “Sao cảm giác, nó ngọt hơn bình thường thì phải?” Nói rồi, bà ta sờ vào túi, lấy một viên kẹo lạc đưa cho Mật Bảo: “Dì Linh lấy từ huyện về đấy, nếm thử đi.”

Thấy Mật Bảo nhìn sang bà lão Lâm, mẹ Vượng Đạt bèn nói: “Có mỗi cục kẹo thôi mà, nhìn bà nội làm gì?”

Mật Bảo thấy bà lão Lâm gật đầu, mới vươn tay đón lấy, “Cảm ơn bà ạ.” Đồng thời, cô bé thả một nắm quả dại cho mẹ Vượng Đạt, “Bà ăn đi.”

Mật Bảo phân phát hết quả dại cho các bà các thím, đương nhiên là phụ huynh nhà mình sẽ được phần nhiều hơn, chia xong lại nhảy nhót đi.

Mẹ Vượng Đạt tấm tắc, “Quả dại ngon quá, ăn xong, thấy người đỡ mệt hẳn.”

Mọi người cũng cảm thấy như vậy, đã ngon miệng, ăn xong còn tràn đầy năng lượng.

Bà Lâm thầm nghĩ, đồ mà Mật Bảo tìm được, làm sao giống cái bình thường? Ai ăn cũng được lây tý phước, thấy Mật Bảo chạy đi, bà vội vàng dặn dò ở phía sau, “Chậm một chút, đừng để bị ngã.”

Vừa dứt lời, Mật Bảo đã ngã “bịch” một cái, cô bé lập tức òa khóc, cơ thể quỳ rạp dưới đất trông như chú ếch xanh, nước mắt cô bé cứ liên tục lăn xuống, gốc rạ đang chọc vào da, nhưng không hiểu sao, cô bé không dậy nổi, càng khóc càng ấm ức đến thảm thiết.

Bà lão Lâm, Ngu Yên, Triệu Tuệ Phương đồng loạt bỏ liềm chạy về phía Mật Bảo, khi đến gần, Ngu Yên vội vàng bế Mật Bảo lên, để cô bé ngồi trên đùi, kiểm tra miệng vết thương, cánh tay trắng nõn của Mật Bảo bị gốc rạ làm trầy, may là không chảy máu, dưới váy cô bé còn một lớp quần, lúc xắn ống quần lên, chỉ thấy đầu gối đã có mấy vết đỏ đỏ giống như gốc rạ.

Mật Bảo ôm cổ Ngu Yên gào khóc, “Mẹ, đau quá.”

Ngu Yên vội vàng thổi thổi, “Không đau không đau, thổi rồi sẽ không đau nữa.”

Bà lão Lâm và Triệu Tuệ Phương cũng nhìn từ trên xuống dưới, thấy ngoại trừ vết trầy ở tay, cô bé vẫn không có việc gì, trong lòng bọn họ mới yên tâm một chút, bà lão Lâm ôm chầm cô bé, nắm một vốc đất vê vào chỗ da trầy, rồi bế cô bé lên bờ ruộng, “Ngoan, lần sau đừng chạy nữa, da con mỏng, nếu mà chảy máu thì mọi người sẽ đau lòng lắm.”