Từ xa, Mật Bảo nhìn thấy Lâm Thanh Vận và mấy chị gái đang cắp rổ đi nhặt lúa thừa trên đồng, cô bé bèn hét to: “Chị, chị ơi, em ở đây này.” Cô bé mang ống trúc chạy đến, đưa nước đường cho Lâm Thanh Vận.
Lâm Thanh Vận đã nhặt được nửa rổ lúa, Lâm Phúc Ngọc cũng đang ở đó.
“Chị ơi, uống nước.” Mật Bảo đưa ống trúc đến trước miệng Lâm Thanh Vận.
Lâm Thanh Vận uống một ngụm, rồi nhét mấy thứ quả dại như tầm bóp đỏ với sơn trà vào túi cô bé, “Lên bờ ruộng ăn đi, ở giữa đồng nóng lắm.”
Trước mặt bao nhiêu người, Mật Bảo lén lút nhét miếng thịt khô vào tay Lâm Thanh Vận, nhưng cô bé lại cười trừ, thả vào túi Mật Bảo rồi xoa xoa đầu bé: “Đi thôi.”
Nói xong, cả đám con gái lại tiếp tục mót lúa dọc theo cánh đồng.
Trẻ con ấy à, đứa lớn thì đi làm, kiếm lấy chút bỏ miệng, đứa nhỏ chưa lao động được thì kết bè kết cánh đi mót lúa.
“Cái lúc nãy là gì thế? Tớ ngửi thấy mùi lạ lắm.” Cô bé mặc váy hoa màu xanh xanh đỏ đỏ đứng ngay bên cạnh hỏi.
Lâm Thanh Vận đáp: “Khoai lang đỏ để khô.”
Cô bé váy hoa “à” một tiếng, hiển nhiên là không tin, nhưng cũng chẳng hỏi được gì.
“Em gái cậu chẳng giống dân quê tẹo nào, lần trước tớ lên huyện mua đồ, thấy con gái trong huyện cũng chẳng sạch sẽ, xinh đẹp bằng em gái cậu.” Một cô bé khác, dáng người cao cao gầy gầy xen vào, “Nhà cậu nuôi thế nào vậy? Ăn lương thực thô thì làm sao da đẹp được như thế.”
Nói xong lại tiếp tục: “Da cậu cũng chẳng giống với người ăn lương thực thô, non mịn đến lạ, có phải cậu bôi kem dưỡng da không? Nghe nói trên huyện toàn dùng cái này.”
Đám trẻ con vừa mót lúa vừa bàn tán.
Quả thực, Lâm Thanh Vận có một lọ, là chú hai mua từ trên huyện về cho, phụ nữ trong nhà ai cũng có một hộp, nghe nói rất quý giá, thỉnh thoảng cô bé mới lấy ra một lần, cô bé đành đáp: “Tớ chưa nhìn thấy kem dưỡng da bao giờ cả, thím hai nhà tớ nói, hằng ngày dùng nước ấm ngâm tay, đắp khăn lông ấm lên mặt, da mặt sẽ mềm mại hơn.”
Mấy cô bé lập tức ồ lên, cuộc bàn tán xung quanh chủ đề này càng lúc càng sôi nổi.
Mật Bảo ngồi ở trên bờ ăn quả dại, ăn đến mức miệng phồng cả lên, cô bé liếʍ môi, cô bé muốn đem quả dại cho bà, nhưng trước đó phải tìm được nó đã.
Đang lúc nghiêm túc suy nghĩ thì quả dại xuất hiện thật, thấy một đống quả tầm bóp đen, Mật Bảo bèn giơ váy lên hứng, chỉ trong chốc lát đã hái được một bọc, cô bé ôm váy vội vàng chạy xuống ruộng, đứng trước mặt bà lão Lâm.