Lâm Bá Diễm đáp: “Yên Nhi của anh xinh đẹp, mặc vải thô áo tang cũng xinh đẹp, sao lại không thể gặp người khác? Chờ khi nào rảnh việc, anh đưa em lên huyện mua mấy bộ váy đẹp, giống y hệt váy của Mật Bảo.”
Lúc hai người đang nói chuyện, Lâm Bá Diễm chợt vỗ Mật Bảo, “Con nhóc lười, dậy mau.”
Mật Bảo đang ngủ ngon, hai mắt làm sao mà mở nổi, cô bé quay đầu rúc vào chăn, tiếng thở lại đều dần.
Ngu Yên nói: “Em bận làm ruộng, không rảnh rỗi trông nó, cứ để nó ngủ tiếp đi.” Vừa nói cô vừa xoa xoa mặt, để bản thân trông bình thường hơn một chút.
Thật ra, đôi mắt tràn ngập sương mỏng kia vẫn mang theo chút gì đó rất nữ tính, người có kinh nghiệm vừa nhìn là hiểu ngay.
Lâm Bá Diễm kẹp nách Mật Bảo, dựng cô bé dậy khỏi giường, “Không phải con muốn biến thành chim sơn ca bay theo mẹ sao? Mẹ con phải đi làm rồi kìa.”
Trong lòng Lâm Bá Diễm chợt nảy ra một ý tưởng, nếu buổi trưa không ngủ đủ thì tối Mật Bảo sẽ ngủ sớm hơn một chút, để nó đẫy giấc cả trưa, buổi tối sao mà đi ngủ sớm được?
Đương nhiên, câu này không thể để Ngu Yên nghe thấy được, làm cô ấy xấu hổ mất.
Sau khi Mật Bảo đi vệ sinh, rửa mặt bằng nước lạnh xong, cô bé hào hứng đeo giỏ tre lên lưng, rồi chạy đến trước mặt bà lão Lâm xin phép, “Bà nội ơi, con có thể mang trứng gà nhà mình đi không ạ? Con muốn cho Đại Hoàng mấy quả, sau này cứ trừ bớt của con là được.” Cô bé ngẩng mặt, trông rất chân thành.
Bà lão Lâm mềm lòng, “Cháu ngoan, bà cho Đại Hoàng trứng đấy, Mật Bảo đi lấy đi.”
Mật Bảo lấy bốn quả trứng gà, cẩn thận đặt vào sọt, bà lão Lâm thấy thế sợ vỡ, còn thận trọng lót rơm vào bên trong.
Bà lão Lâm ngẫm nghĩ rồi bỗng nhiên quay về phòng, lấy một hộp thịt thả vào, “Đại Hoàng có ơn với nhà mình, đẻ con cần bồi bổ một tý.”
Mấy đứa trẻ con nhìn thấy, miệng liên tục nuốt nước miếng, muốn ăn quá!!!
Bà lão Lâm mỉm cười: “Mấy đứa chia hộp thịt này cho nhau cũng được, nhưng Đại Hoàng phải mất phần đó.”
Mật Bảo kiên quyết lắc đầu: “Đại Hoàng!”
Đứa trẻ khác cũng tỏ vẻ: “Để Đại Hoàng ăn đi! Bọn con từng nếm thử rồi!”
Bà lão Lâm cảm thấy vui mừng! Bà lấy một miếng thịt khô dày bằng một ngón tay trẻ con từ trong túi ra, cả lớn cả bé mỗi người hai que cho đỡ thèm, “Chú ba con gửi đấy, đây là đồ ăn của chú ấy, nhớ chú cho kỹ vào, đừng có thấy chú nhiều năm không về mà quên mất.”