Đồ ăn bà cho thì ai cũng phải có, người lớn không cần nhường trẻ con, người lớn phải no thì mới có sức làm việc, kiếm thêm vài đồng thì trẻ con mới không phải chịu đói.
“Ngon! Thơm quá!” Mật Bảo cắn một miếng nhỏ rồi híp mắt say sưa, “Cảm ơn chú ba cho đồ tốt, con quên ai chứ chẳng quên chú ba đâu.”
Lâm Thanh Hà cắn một miếng, không nhai mà chỉ ngậm trong miệng thưởng thức mùi vị, cậu nhấn mạnh: “Yêu chú ba quá!”
Con dâu cả là Triệu Tuệ Phương vừa ăn thịt khô, vừa xót trứng gà với thịt hộp, nhưng giờ đang là thời điểm khó khăn, cho đi, Đại Hoàng mới đem thịt đến bổ sung cho người trong nhà.
Chị nói: “Để con đi pha nước đường đỏ. Đẻ con xong mà uống cái này thì tốt lắm.” Nói xong chị về phòng mình mở tủ, đổ đường đỏ ra, pha thành một bát đường đặc, rồi đổ vào ống tre, đậy kín nắp.
Ngu Yên cũng tìm hai khúc bánh trứng gà, thả vào sọt, “Con tìm được Đại Hoàng thật không đấy?”
Thấy sọt đựng nhiều đồ đến nỗi Mật Bảo không nhúc nhích nổi, Ngu Yên đành phải cầm thay, cô cẩn thận đậy thêm một lớp rơm dày, tránh bị người khác trông thấy.
Mật Bảo vỗ ngực: “Đương nhiên rồi.”
Mọi người vừa ăn thịt xong đều lau sạch vết dầu mỡ trên miệng rồi đồng loạt đi làm. Mật Bảo ngân nga một bài hát, chạy theo Ngu Yên, giống y hệt một con sơn ca nhỏ yêu đời.
Người nhà họ Lâm chỉ nghe thấy cái bài ca không ra ca, từ không ra từ, cái gì mà cỏ xanh hoa hồng, chim chóc bay, họ Lâm chúng ta cùng nhau đi làm, họ Lâm chúng ta làm không thấy mệt, làm xong được mùa thì lên thăm Đại Hoàng với Tiểu Hoàng đáng yêu.
Giọng sữa dễ nghe làm người ta thấy vô cùng nhẹ nhõm.
“Sau này Mật Bảo nhà mình lớn, nhất định sẽ vào được đoàn văn nghệ.” Triệu Tuệ Phương khen.
Đoàn văn nghệ chính là đơn vị nổi tiếng, toàn quen biết những người rất giỏi giang, vào đó chắc chắn sẽ tìm được đối tượng tốt.
Bà lão Lâm rất thích nghe câu này, cười đến nỗi không khép được miệng, “Mật Bảo nhà chúng ta may mắn lắm.”
Mật Bảo chạy loanh quanh bên cạnh bà lão Lâm, “Bà ơi, bà ngồi xổm xuống đi.”
“Sao thế?” Bà lão Lâm ngồi xuống rồi hỏi.
Mật Bảo cười hì hì, cô bé cài một đóa hoa màu đỏ tươi lên tai bà lão, “Bà nội trông đẹp quá, chỉ có bông hoa hồng đẹp nhất mới hợp với bà.”
Hồi trẻ, bà lão Lâm rất đẹp, bây giờ lớn tuổi, khuôn mặt đã xuất hiện đầy nếp nhăn, ban ngày phơi nắng, làn da cũng đen sạm đi, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, đầu tóc gọn gàng, quần áo sạch sẽ, nhìn cũ nhưng vẫn cực kỳ chỉn chu.