Ngu Yên nghe hai cha con đấu võ mồm mà bật cười, chuyện nhà mẹ đẻ cuối cùng cũng trôi qua, cô không còn liên quan đến nữa, bây giờ nhà họ Lâm mới là chỗ dựa chính. Ngu Yên vỗ nhẹ vào mông Mật Bảo, ru cô bé ngủ “Để mẹ hát đồng dao cho con nhé, nhắm mắt lại ngủ một lát đi.”
Mật Bảo chớp chớp đôi mắt ngấn nước, thấy hình như mẹ đã vui hơn mới hôn lên mặt cô, vẻ mặt say mê, thỏa mãn.
Sau đó cô bé khẽ nhìn trộm sườn mặt cha, thấy mắt anh đã nhắm lại, trông giống như sắp ngủ mới yên tâm nói: “Mẹ à, Mật Bảo không ngủ được, Mật Bảo muốn nhìn mẹ, chờ mẹ ngủ, Mật Bảo mới ngủ.”
Trái tim Ngu Yên run lên, “Đúng là áo bông nhỏ của mẹ, hai mẹ con mình cùng ngủ thôi.”
Đáy mắt Mật Bảo có chút xót xa, tầm mắt cô bé cũng dần dần trở nên mơ màng, cô bé cọ vào người mẹ: “Mẹ con là tốt nhất.”
Đúng lúc Lâm Bá Diễm chuẩn bị bế Mật Bảo sang một bên, rồi ôm người vợ thơm tho ngọt ngào của mình, Mật Bảo lại ngồi bật dậy, híp mắt giống như mộng du: “Mẹ ơi, tầm bóp đỏ này, con tìm được nhiều tầm bóp đỏ cho mẹ lắm, ăn ngon quá, chị năm quả, Mật Bảo năm quả, còn lại cho mẹ hết.”
Sau đó cô bé vươn tay sờ soạng, mò được cái bọc lá nhỏ trên đỉnh hòm, bên trong toàn là tầm bóp đỏ “Cho cha mấy quả để ngọt miệng đấy, còn lại là của mẹ.”
Nói xong, cô bé đưa cái bọc lá cho Ngu Yên rồi nằm xuống ngủ say như chết.
Lâm Bá Diễm bế đứa con gái vào sát trong tường, rồi ôm lấy vợ mình, bàn tay to lớn đặt vào nơi đứa trẻ vừa chạm vào, anh than thở một tiếng: “Khó khăn quá.”
Chỉ khi nào anh giả vờ ngủ, con nhóc này mới chịu đi ngủ.
Ngu Yên cạn lời, “Mau ngủ đi, chợp mắt một lúc là phải đi làm rồi.”
Lâm Bá Diễm trìu mến thổ lộ: “Anh không ngủ được, chờ Yên Nhi ngủ rồi, anh sẽ đi ngủ. Đừng lo lắng linh tinh, giờ anh là chỗ dựa của em, còn em… Là cả cuộc sống của anh.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Ngu Yên vươn tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn, “Chẳng khác gì trẻ con.”
Lâm Bá Diễm trực tiếp cởi cúc của cô, trượt từ trên môi xuống, “Trẻ con thì phải thế này.”
Buổi trưa tất nhiên là không thể, một lúc nữa, bà lão Lâm sẽ ở bên ngoài gọi, Lâm Bá Diễm lưu luyến cài lại cúc giúp Ngu Yên, khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng nước, cô cắn môi trừng mắt nhìn Lâm Bá Diễm, “Anh làm thế này thì sao em gặp được người khác.”