Beta Trên Đường Chạy Trốn

Chương 3: Beta muốn được tự do

Trong phòng chờ của bệnh viện, Cố Bùi An đang bị Tống Cẩn Hành đơn phương mắng chửi, người bên kia điện thoại muốn lao ra khỏi màn hình đấm cho hắn ta hai cái.

“Cẩn Hành, tôi đã nói rồi, cậu không tin cũng không sao.”

“Chết tiệt Cố Bùi An, cậu nói xem một người đầu óc sắp hỏng mất lại có thể chạy trốn!”

Chạy dứt khoát như vậy, tôi cảm thấy anh ta so với người khác càng tỉnh táo!”

Tống Cẩn Hành làm rơi một chiếc cốc, các mảnh gốm sứ nổ tung.

Thư ký Trương run rẩy đứng sau lưng Cố Bùi An, Cố Bùi An liếc nhìn anh ta, quay sang chỗ khác nói: “Tống Cẩn Hành, tôi không biết đầu óc của Huyên Văn Tinh có bị hỏng hay không. Nhưng tôi nghĩ đầu óc của cậu nhất định là không cứu nổi rồi!”

Con trai nhỏ của nhà họ Tống, viên ngọc quý trong vòng quyền lực. Lại một lần nữa vì Huyên Văn Tinh mà tức giận .

“Thư ký Trương, anh trở về đi. Nói với cậu ta rằng Cố Bùi An không muốn quan tâm đến chuyện nhảm nhí của cậu ta nữa.”

Thư ký Trương nào dám quay lại như thế này, nếu anh ta không thể đưa Cố Bùi An đi thì anh ta sẽ bị Tống Cẩn Hành chặt đầu xuống. Anh ta đi theo sau lưng Cố Bùi An, không rời đi.

Khi thư ký Trương đang cố gắng thuyết phục Cố Bùi An cứu mạng nhỏ anh ta, một người nóng tính đã xông vào bệnh viện.

Các nhân viên y tế đều nhận ra anh ta, tin tức tố alpha ép tới khiến bọn họ phải cúi đầu và cong lưng xuống.

Tống Cẩn Hành đá tung cửa phòng khách, vì để cách âm tốt nên cánh cửa gỗ dày được chế tạo đặc biệt đã bị đá xiêu vẹo, chỉ còn lại một nửa bản lề để chống đỡ, kêu kẽo kẹt kẽo kẹt để giữ thăng bằng.

“Cố Bùi An!”

“Cậu muốn đánh nhau phải không?”

Cố Bùi An bắt đầu trước, hai người xô xát với nhau. Trong điện thoại không đấm đến được nên giờ Cố Bùi An trao luôn cho. Lúc bắt đầu hai người đều ngang sức, nhưng dần dần Cố Bùi An bị lùi lại. Thư ký Trương bị một cái gạt tàn bay tới đập vào đầu, da đầu lập tức chảy máu. Anh ta run rẩy xông về phía trước, chen ngang vào giữa hai người họ.

Thư ký Trương không dám kéo Tống Cẩn Hành, vì sợ bị đánh chết. Anh ta cũng không dám kéo Cố Bùi An, vì sợ Cố Bùi An sẽ bị Tống Cẩn Hành đánh chết.

Cho nên anh ta chen vào giữa, dùng sức mạnh lớn nhất trong đời tách ra hai alpha: “Lão đại, tôi tìm được một chút tung tích của thiếu gia!”

Tống Cẩn Hành bảo bọn họ gọi Huyên Văn Tinh là thiếu gia, hiển nhiên Huyên Văn Tinh lớn hơn Tống Cẩn Hành bốn tuổi.

Tống Cẩn Hành nghe thấy lời này, lý trí trở lại: “Mang tới!”

Trương thư ký run rẩy, đem đoạn camera giám sát của chiếc xe buýt vừa được gửi đến đưa cho Tống Cẩn Hành, sau đó đem Cố Bùi An bị thương đỡ ra ngoài.

“Xin lỗi đã làm phiền anh.” Cố Bùi An nhìn đầu thư ký Trương, vết thương so với mình còn nghiêm trọng hơn.

“Anh đưa tiền thì không cần phải xấu hổ.” Thư ký Trương tuân thủ bổn phận của một người làm công. Nếu không phải vì tiền, ai muốn đến tầng lớp nghèo này!

"Đó là điều nên làm.”

Dù sao những công tử nhà giàu này nếu thiếu thứ gì cũng sẽ không thiếu tiền. Nghĩ đến thư ký Trương này còn cảm thấy có chút đồng cảm với Huyên Văn Tinh.

Huyên Văn Tinh trên xe buýt thỉnh thoảng đứng lên rồi lại ngồi xuống, khắp người không giấu được vẻ lo lắng khẩn trương. Trên người không có da thịt, nhưng so với hai năm trước đã tốt hơn nhiều.

Hai năm trước, Huyên Văn Tinh giống như bộ xương khô nằm co quắp ở nơi hẻo lánh, ngẩng cao đầu vươn người về phía trước, cố gắng tìm kiếm một tia sáng. Nhưng trong phòng tối om, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ranh giới của bức tường.

Ban ngày có một tia sáng từ khe cửa chiếu vào, Huyên Văn Tinh ngày nào cũng ngủ trước khe cửa, cố gắng nhìn ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy vài centimet gạch men ngoài cửa.

Anh nằm sau cánh cửa, ánh sáng từ khe hở xoa dịu tâm tình anh. Huyên Văn Tinh chìm vào giấc ngủ, lần này anh ngủ là yên bình nhất, yên bình đến mức không nghe thấy tiếng bước chân của Tống Cẩn Hành.

Cửa mở vào trong. Tống Cẩn Hành vừa mở cửa ra, cánh cửa đã đập vào đầu Huyên Văn Tinh. Người nằm dưới đất nóng bừng cả người, mặt đỏ bừng. Huyên Văn Tinh bị sốt, bị bệnh khiến anh không thể nghe thấy tiếng bước chân của Tống Cẩn Hành.

Khi Huyên Văn Tinh khôi phục ý thức, lúc anh tỉnh lại đã không còn nhìn thấy ánh sáng qua khe cửa. Tống Cẩn Hành đã chặn lại khe cửa. Căn phòng này cuối cùng biến thành hố đen, hoàn toàn đem anh nuốt chửng.

“Thư ký Trương.”

Ông chủ gọi điện, thư ký Trương đầu quấn băng vội vã chạy đến phòng nghỉ, “Chủ tịch Tống, tôi đến rồi."

“Huyên Văn Tinh xuống xe buýt đi đâu?”

Trên đường kẻ đến người đi, ai sẽ nhớ người gặp thoáng qua đi về đâu.

“Điều tra phát hiện thiếu gia đi đến bến xe huyện, đứng ngoài mua vé nên không có ghi chép.”

Huyên Văn Tinh biết bến xe sẽ có giám sát, nên anh ấy đã lên xe ở bên ngoài khu dân cư để không bị giám sát.

“Đồ vô dụng!”

Sự kiêu ngạo vốn có của alpha được thể hiện ở trên người Tống Cẩn Hành không thể nghi ngờ. Sự quyết đoán, bạo lực, thống trị và ý thức chinh phục của alpha đỉnh cấp hội tụ để tạo thành Tống Cẩn Hành, với khuôn mặt cực kỳ ưu tú và thân hình cao lớn mạnh mẽ.

Trên mặt đất có nhiều mảnh màn hình bị vỡ vụn. Khóe miệng thư ký Trương giật giật, đó là chiếc điện thoại di động mà anh ta vừa đưa.

Hành tung của Huyên Văn Tinh bị gián đoạn một thời gian.

Nhưng trái đất vẫn quay.

Huyên Văn Tinh dọn dẹp xong căn nhà cho thuê, đặt một số đồ dùng hằng ngày trên điện thoại di động để người ta giao tới. Bên ngoài bây giờ giám sát nhiều lắm, vì vậy anh không muốn tuỳ ý đi lại xung quanh trừ khi cần thiết.

Anh không dám gọi điện cho bố. Người thân là điểm yếu của Huyên Văn Tinh, là mồi câu của Tống Cẩn Hành. Huyên Văn Tinh không dám chạm vào nó.

Anh đang nằm trên chiếc giường đã được đóng sẵn, chiếc giường này cứng đến mức không thể so sánh với chiếc giường sinh hoạt vợ chồng trong phòng Tống Cẩn Hành một chút nào.