Người đi đường cho rằng đây là một loại nghệ thuật biểu diễn nào đó. Anh đi giày thể thao, nhanh chóng lách qua đám đông, chạy đến bên đường bắt một chiếc taxi, chạy thẳng đến trạm xe buýt cách khu phố thương mại hai trạm dừng.
Anh lo lắng giậm chân, năm phút sau xe buýt chậm rãi chạy tới. Xe buýt này mất một giờ để lái xe đến huyện thành, cách xa khu vực thành thị.
Khi họ đến khu huyện, Huyên Văn Tinh đã hỏi thăm bác gái đang mua rau bên lề đường rằng trạm xe buýt ở đâu. Anh không có thẻ căn cước nên phải đứng ngoài bến xe đợi xe.
Bây giờ mặc đi đâu hay địa phương nào, miễn là anh có thể trốn thoát, Huyên Văn Tinh đã hài lòng.
Sau khi lên chiếc xe buýt cũ, không khí ngột ngạt trong xe khiến anh muốn nôn. Tim anh đập như sấm từ lúc anh bước vào nhà vệ sinh.
Một bà cụ nhìn khuôn mặt Huyên Văn Tinh nhợt nhạt, đẫm mồ hôi, quần áo sạch sẽ, đưa cho anh một chai nước.
“Đến kỳ nghỉ rồi sao?”
Huyên Văn Tinh cố gắng kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: “Vâng, bà ạ, học kỳ này chuyên ngành của chúng cháu tương đối ít tiết."
“Nếu cháu bị say xe, chỉ cần nhắm mắt lại ngủ.”
“Vâng.”
Huyên Văn Tinh nhìn ra ngoài cửa sổ, anh không dám nhắm mắt lại, sợ sau khi ngủ quên sẽ thức dậy trong căn nhà nơi anh bị giam cầm.
Tay anh khẽ run, chân tay lạnh cóng, trên đường có vài chỗ xóc nhưng không ai để ý.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi, những tòa nhà cao tầng đang dần ngắn lại, và cây cối xanh tươi đang dần phát triển. Xe buýt đã đến trạm, đến lúc đi xuống. Nhưng anh vẫn chưa thể dừng lại.
Huyên Văn Tinh muốn đến Thành phố E, thành phố nơi anh từng làm việc. Bây giờ không thể về quê, Tống Cẩn Hành phát hiện mình đã không còn nữa, chắc chắn cậu ta đã sớm về quê ở thành phố K.
Tống Cẩn Hành quá lợi hại nên anh chỉ có thể trốn tránh và cẩn thận từng li từng tí, từng bước một chậm rãi trong bóng tối nhỏ bé mà cậu ta không thể nhận ra.
Nếu để lộ ra một chút thì cuối cùng cũng chẳng có gì ngoài xương.
Anh rất mệt, đây là nơi anh không quen thuộc. Người bà vừa đưa nước nhìn thấy vẻ mặt thất thần của anh liền hỏi anh có chuyện gì.
“Hình như cháu đi nhầm xe…”
“Này, hãy thử dùng điện thoại của bà!”
...Khả năng diễn xuất kém cỏi của Huyên Văn Tinh vẫn lừa được bà cụ tốt bụng, vì vậy đêm đó anh đã ở nhờ trong phòng của cháu trai bà. Gia đình này không biết rằng Huyên Văn Tinh - người nói rằng mình đang học đại học ở thành phố E, thực ra đã gần ba mươi tuổi. Sẽ không ai cảnh giác với "một sinh viên đại học" trông sạch sẽ.
Ngày hôm sau, Huyên Văn Tinh vẫn mặc một bộ quần áo của cháu trai bà cụ, con trai của bà cụ chở Huyên Văn Tinh đến nhà ga bằng xe điện, nói cho anh biết nên đi chuyến xe nào.
Chỉ có một chuyến tàu trực tiếp đến Thành phố E, khởi hành lúc 9:00 sáng và đến vào khoảng 3:00 chiều. Sáu giờ là một thời gian dài, rất dài.
Khi đến thành phố E, Huyên Văn Tinh đứng một mình trong thành phố vừa quen thuộc nhưng lại xa lạ với anh. Chỉ có lúc này anh mới cảm thấy một chút an tâm, một chút tự do.
Trong túi của anh có một xấp tiền 100 nhân dân tệ, 20.000 nhân dân tệ, lấy trộm từ phòng làm việc của Tống Cẩn Hành.
Anh cố ý đem tiền để dành của mình giấu ở phòng làm việc của Tống Cẩn Hành. Anh tình cờ phát hiện một vài xấp tiền tuỳ ý ném trong giá sách. Thế là Huyên Văn Tinh kẹp trong mỗi quyển sách mấy tờ tiền lẻ, tìm thời gian rảnh rỗi buồn chán, trái phải trên dưới lật mấy lần, rất nhanh đã có thể thăm dò bố cục thư phòng, còn biết cách lấy trộm thế nào mà không bị quay chụp lại.
Bây giờ anh không biết liệu Tống Cẩn Hành có phát hiện ra hay không. Huyên Văn Tinh nghĩ, chắc cậu ta sẽ phát hiện ra, chắc cậu ta đã sớm tức giận, người vệ sĩ kia có lẽ đã bị đánh gần chết.
Nực cười là đến bây giờ anh vẫn để ý người khác.
Huyên Văn Tinh bắt taxi, lái xe đến khu phố gần trường đại học, gần trường đại học chắc chắn có nhà cho thuê nhưng nó rất hỗn tạp.
Anh chọn một khu dân cư cũ có các tòa nhà san sát nhau, nếu Tống Cẩn Hành tìm thấy, anh có thể trực tiếp nhảy sang tòa nhà bên cạnh. Tiền thuê nhà là 1500 tệ mỗi tháng, đặt cọc và thanh toán trước ba tháng, một phòng ngủ và một phòng khách, đồ dùng đầy đủ.
Hai vạn tệ đủ tiền sinh hoạt nửa năm. Huyên Văn Tinh đã mua một chiếc điện thoại di động và một cái sim tạm thời tại một cửa hàng ven đường. Cứ như vậy ở lại.
.........................................................
Tống Cẩn Hành không ngờ rằng Huyên Văn Tinh, người vừa tặng quà sinh nhật hai tuần trước với cơ thể bị phơi thành hai màu đen trắng vậy mà đã bỏ trốn!
Những ngày này, eo của Huyên Văn Tinh vui vẻ vặn vẹo, nụ cười trên khuôn mặt cũng nhiều hơn và lời nói cũng nhiều hơn. Hắn vốn tưởng rằng tuyết trong lòng Hiên Văn Thanh đã bắt đầu ấm lên, không ngờ tất cả chỉ là ảo giác!
Từ khi nào thì nó bắt đầu?
Từ khi nào thì bắt đầu lên kế hoạch chạy trốn?
Tháng trước?
Năm nay?
Không đúng không đúng......
Tống Cẩn Hành nheo mắt, ngón tay cọ sát vào thân bút. Hắn nhớ lại hai năm trước, bác sĩ điều trị của Huyên Văn Tinh đã khuyên hắn nên để Huyên Văn Tinh rời đi, nếu không tâm trí hắn sẽ thực sự trở nên tồi tệ.
"Chết tiệt!"
Cây bút đập vào gạch men, tạo ra một cái hố, cây bút máy vỡ tan trong không khí.
Tống Cẩn Hành chộp lấy chiếc ghế làm việc đập vào cửa văn phòng, tiếng động lớn khiến thư ký Trương run rẩy đứng ngoài cửa. Giấy tiếp theo thư ký Trương được gọi vào trong.
Anh ta vừa mở cửa, tin tức tố alpha đỉnh cấp trực tiếp ép sát tới, tin tức tố nồng nặc khiến anh ta khó thở, thư ký Trương không dám lấy tay che miệng mũi, sợ chọc giận thêm Tống Cẩm Hành.
Văn phòng hỗn loạn, như thể trải qua một trận động đất, mọi thứ bị xé nát, vỡ vụn.
“Lập tức đi tìm Cố Bùi An!”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, thư ký Trương chạy ra ngoài, lái xe trực tiếp đến bệnh viện của Cố Bùi An.
-----
Editor: Nếu bạn đam mê H văn thì hãy ghé qua đọc combo tất cả truyện H mình dịch chỉ với 3 đô một tháng (liên tục update truyện mới theo yêu cầu của các bạn, được beta đầy đủ không như up ở các nền tảng khác):
- https://ko-fi.com/chipsmut