Anh đã nhìn thấy bản đồ chi tiết được đặt ở lối vào của con phố thương mại này vô số lần. Camera giám sát trên tường cũng lén theo dõi và đếm qua.
Có một cái nhà vệ sinh công cộng tại lầu một có cửa sổ, mà nơi đó chính là góc chết của camera.
Huyên Văn Tinh đến một quán trà sữa để mua một cốc trà sữa siêu lớn, uống được một nửa thì cảm giác rất mắc tiểu, nhưng anh không nỡ bỏ cốc trà sữa 30 tệ, đành phải đặt nó lên ghế ngồi công cộng, vội vã chạy về hướng nhà vệ sinh công cộng.
Đề phòng nửa cốc trà sữa còn lại của Huyên Văn Tinh bị nhân viên dọn vệ sinh vứt bỏ, vệ sĩ đã đứng giữ bên cạnh cốc trà sữa. Vị trí đứng của vệ sĩ là một góc chết của camera giám sát được Huyên Văn Tinh lựa chọn cẩn thận.
Tống Cẩn Hành sẽ không để vệ sĩ chạm vào đồ của anh, vì vậy vệ sĩ nhất định sẽ đứng ở một bên.
Tống Cẩn Hành đang ngồi trong văn phòng trên tầng cao nhất xem đoạn video Huyên Văn Tinh chạy lon ton vào nhà vệ sinh do vệ sĩ gửi đến, trên môi nở nụ cười.
Em ấy vẫn không học được một bài học nào, đây đã là lần thứ hai em ấy uống trà sữa đến mức mắc tiểu.
Trên cổ tay Tống Cẩn Hành đeo một chiếc vòng vàng mỏng, kiểu dáng rất đơn giản, nhẹ nhàng nhưng không thể không chú ý.
Cái này là Huyên Văn Tinh tặng cho hắn, đó là món quà sinh nhật mà Huyên Văn Tinh đã bỏ công sức làm việc lặt vặt bên ngoài được mấy chục nhân dân tệ, tích cóp từ từ quà sinh nhật….
Huyên Văn Tinh đã bị nhốt trong nhà bốn năm, trong hai năm qua, Tống Cẩn Hành cho phép anh đi ra ngoài, nhưng thời gian không thể vượt quá năm giờ, nhất định phải về nhà lúc sáu giờ tối.
Trên người anh không có điện thoại di động và giấy tờ cá nhân, tương đương với một kẻ vô gia cư. Anh không thể ký hợp đồng lao động, đành phải dựa vào những công việc lặt vặt như phát tờ rơi để tiết kiệm tiền.
Giá trị tiền một ngày anh có thể kiếm được thực sự không nhiều hơn hai ly trà sữa.
Tống Cẩn Hành không muốn anh đi làm, ngay từ đầu đã muốn khiển trách anh, nhưng khi nghe chú Lý nói rằng đó là vì muốn để dành tiền mua quà sinh nhật cho hắn. Lúc này Tống Cẩn Hành mới nhắm mắt làm ngơ.
Khi Huyên Văn Tinh bị phơi rám nắng cầm trong tay một chiếc vòng được đóng gói vào phong bì và đặt nó lên bàn làm việc của hắn, Tống Cẩn Hành cười rất hạnh phúc, phảng phất như quay trở lại thời niên thiếu mà hắn và Huyên Văn Tinh luôn dính với nhau.
Hắn hỏi vì sao quà của mình không có hộp, sao lại keo kiệt như vậy.
Huyên Văn Tinh ngượng ngùng thấp giọng nói: “Đóng hộp giá năm mươi tệ, không đủ tiền…”
“Vậy anh đền bù cho em thế nào?”
“Tôi...... Tôi rửa sạch rồi......"
Tống Cẩn Hành nhíu mày.
Huyên Văn Tinh cẩn thận cầm tay Tống Cẩn Hành đặt ở trên mông của mình, “Cậu có thể trực tiếp đút vào, nó sẽ giãn ra…”
Dươиɠ ѵậŧ tráng kiện được đút vào cúc hoa, các nếp gấp được kéo dãn, cúc hoa được gắn chặt vào thân thịt, rút ra làm kéo căng phần cơ thịt mềm mại ra ngoài, rồi lại đút vào, giống như bị hãm vào trong lớp tuyết mềm, tràng đạo thắt chặt, xoắn lại, quấn lấy.
Tin tức tố của Alpha tràn ra bốn phía, bá đạo xông đến mọi ngóc ngách trong phòng, làm ô nhiễm beta hết lớp này đến lớp khác. Nhưng Huyên Văn Tinh không thể ngửi hay cảm giác được nó.
Tống Cẩn Hành rất hưng phấn, đi vào sâu hơn bình thường. Cơ bụng gầy gò của Huyên Văn Tinh bị làm cho nhô lên một cái lều nhỏ, miệng anh mở ra, hai mắt thất thần, khoang miệng bởi vì không khí lọt vào nhanh chóng bài tiết nước bọt, nước bọt trong suốt thuận theo khóe miệng của anh trượt xuống nhỏ giọt trên sàn nhà.
Huyên Văn Tinh thật sự chịu không nổi nữa, Tống Cẩm Hành đẩy vào trong khoang sinh dục của anh, khoang sinh dục của nam Beta đã co rút lại còn khó mở hơn lỗ hậu, huống chi dươиɠ ѵậŧ to lớn như vậy cũng khó chen vào.
Tống Cẩn Hành rút ra ngoài một phần sức lực, đẩy vào trong bằng chín phần sức lực.
Huyên Văn Tinh nôn khan hai tiếng, hai cánh tay mềm nhũn đặt trên vai Tống Cẩn Hành, miệng không ngừng cầu xin sự thương xót.
“Xin lỗi... tha thứ cho tôi…”
Đùa giỡn một hồi, phần eo của Huyên Văn Tinh khuỵu xuống, cả người đè lên người Tống Cẩn Hành, lời tha thứ trong miệng biến thành cầu cứu.
Nghẹn ngào thút thít gọi tên Tống Cẩn Hành: “Tống Cẩn Hành, cứu tôi......”
“Tha cho tôi đi...... Tôi không dám nữa......”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Alpha vốn đã nhiều, thời gian xuất tinh lại lâu, khoang sinh dục của Huyên Văn Tinh sau khi bị bắn vào hai lần liền có cảm giác căng đầy. Anh mê sảng, xoa bụng kêu lên rằng anh đã no.
Tôi thực sự không thể ăn nó nữa.
Tống Cẩn Hành chạm vào chiếc vòng tay, nhớ lại sáng nay Huyên Văn Tinh đã chạy vào thư phòng, lặng lẽ mở tủ, lấy ra số tiền riêng mà anh cho là đã giấu kỹ và đếm nó, sau khi loay hoay một lúc lâu mới lấy ra ba tờ mười nhân dân tệ.
Sau khi dùng ngân khố nhỏ của Huyên Văn Tinh mua cho hắn một chiếc vòng tay cách đây không lâu, chỉ còn lại chưa đầy hai trăm tệ. Những mảnh giấy bạc được xếp ngay ngắn và ép vào cuốn sách, vuốt phẳng những nếp gấp.
Đêm qua Huyên Văn Tinh thì thầm vào tai hắn: “Trà sữa rất ngon, mai tôi mang đến cho cậu.”
Tống Cẩn Hành cười thầm, ôm anh chặt hơn.
Huyên Văn Tinh lén lút nhìn hắn, “Uống ngon lắm.”
Huyên Văn Tinh nghĩ rằng cậu ấy đã ngủ, nói nhỏ.
Vì vậy, khi Huyên Văn Tinh ra ngoài vào ngày hôm sau, anh đã nhặt được 50 tệ, anh vui vẻ reo lên, đem trà sữa được đóng gói cho Tống Cẩn Hành. Bây giờ anh có tiền mua thêm ly thứ hai.
Huyên Văn Tinh gần đây ngày càng trở nên đáng yêu, không còn chút u ám muốn tự sát như lúc ban đầu. Vì vậy, Tống Cẩn Hành đã nới lỏng sự giám sát của mình đối với Huyên Văn Tinh.
Đến mức Huyên Văn Tinh vào nhà vệ sinh nửa giờ sau Tống Cẩn Hành mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Huyên Văn Tinh liếc nhìn vệ sĩ bên cạnh ly trà sữa, vừa vào toilet liền chui ra ngoài qua cửa sổ.