Ánh mắt Lục Vân Tích nhìn Lương Tông Hàn làm y khó chịu, vào giấc mộng hoang đường vào mỗi đêm, nàng cũng nhìn y dịu dàng như vậy.
Lúc có thể nhịn được, y sẽ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, lúc không nhịn được, y sẽ đè nàng xuống điên cuồng giao hoan làm nàng khóc nức nở, trong mộng ấm áp có nàng bầu bạn, lúc tỉnh dậy lại lạnh lẽo trống trải chỉ có mình y.
Nguyên Tử Triều không thể chấp nhận được việc nàng cũng nhìn kẻ khác dịu dàng như vậy.
Triệu Tĩnh An ra lệnh dạy cho Lương Tông Hàn bài học nhớ đời, nhưng lúc đánh y cũng đang phát tiết sự bất mãn của mình.
"Ta muốn gặp Triệu Tĩnh An." Nàng nhìn y, ánh mắt không còn dịu dàng nữa.
Nguyên Tử Triều nghe lời nàng, đưa hai người đến Thuỵ vương phụ, hai huynh muội Triệu thị đang chơi cờ, thấy Lúc Vân Tích bất ngờ đến, Triệu Tĩnh An tươi cười nghênh đón: “Vân Tích, sao hôm nay lại đến phủ?”
Lục Vân Tích chỉ vào Nguyên Tử Triều đang đứng bên cạnh: "Hộ vệ Thụy vương phủ có thể ngông nghênh đánh bá tánh trên đường sao?”
Vừa dứt lời, Triệu Tĩnh An ra vẻ không biết gì hết, Triệu Ngọc Nhi lập tức giơ tay tát Nguyên Tử Triều: “Tiện nô, ai cho phép ngươi giả truyền mệnh lệnh thế tử ra ngoài làm xằng làm bậy? Suýt nữa làm Vân Tích hiểu lầm ca ca rồi.”
Cái tát giáng thẳng vào mặt y, Lục Vân Tích ngây người, bối rối nhìn Nguyên Tử Triều, không ngờ y lại cúi đầu, không nói một lời.
Triệu Tĩnh An thở dài: "Muội muội, muội nên chấn chỉnh lại người trong muội đó.”
Hắn quay về phía Lục Vân Tích xin lỗi chân thành: “Chung quy lại cũng do Thuỵ vương phủ chúng ta quản giáo nô bộc không nghiêm, lỡ đυ.ng chạm đến nàng và Lương công tử, hay vậy đi, mai ta làm chủ nhà thỉnh Lương công tử đến biệt uyển vương phủ uống rượu bồi tội.”
Lương Tông Hàn xua tay: "Không cần không cần, nếu là hiểu lầm thì thôi bỏ đi."
“Không được!” Triệu Tĩnh An cau mày: “Nếu Lương công tử và Vân Tích không nhận lời mời tạ tội thì hôm nay ta sẽ cho người đánh gãy tay điêu nô này cho nhị vị một lời công đạo.”
Nói xong, hắn thật sự gọi người hầu đến đè Nguyên Tử Triều xuống.
"Đừng —"
Lục Vân Tích chưa kịp ngăn cản, Triệu Tĩnh An đã cầm gậy gỗ đích thân đánh vào tay phải của Nguyên Tử Triều.
Tiếng xương cốt kêu răng rắc, cứ đánh như vậy chắc là tổn thương đến gân cốt rồi? Nguyên Tử Triều đổ mồ hôi đầy đầu, cắn chặt môi dưới, khẽ hừ một tiếng.
"Ký Nô, ngươi biết tội chưa?” Triệu Tĩnh An lạnh lùng nhìn y, trông bộ dạng đúng là thiết diện vô tư.
Nguyên Tử Triều cụp mắt: "Ký Nô, biết tội."
Lục Vân Tích nhận ra thiếu niên này đã thay đổi nhưng không rõ thay đổi ở đâu, ngày đó y mặc y phục tả tơi, vết thương đầy người, ánh mắt lại rực sáng tràn đầy ý chí, bây giờ mặc y phục chỉnh tề lại trông giống nô ɭệ hơn.
Việc đã đến nước này, nàng biết rõ huynh muội Triệu thị huynh muội rất cố chấp, nếu là nàng không đồng ý chỉ sợ tay này của Nguyên Tử Triều thật sự không giữ được nữa, Lục Vân Tích im lặng hồi lâu rồi nhượng bộ: “Mấy ngày nữa Lương công tử cũng rời kinh về nhà, xem như thế tử đãi tiệc tiễn huynh ấy.”
Triệu Tĩnh An nghe thấy thì cười lớn, gật đầu với Lương Tống Hàn: “Lương công tử sắp về sao? Vậy mai nhất định phải đến đó, đầu bếp biệt uyển tay nghề không tồi, đến bệ hạ cũng khen ngợi.”
Mặt mũi Lương Tông Hàn bị đánh bầm dập, cười lên cơ mặt đau đớn phải che lại, chắp tay thi lễ khách khí: “Làm phiền thế tử.”
Huynh muội Triệu thị lại nói chuyện phiếm với Lương Tông Hàn một hồi, Lục Vân Tích lúng túng ngồi bên cạnh, lúc ngẩng đầu lên thì không thấy bóng dáng Ký Nô nữa.
Thôi, tốt xấu gì cũng là lựa chọn của y.
Qua ngày mai nàng không cần liên hệ lui tới gì với người Thuỵ vương phủ nữa.