Chiếm Lấy Ánh Trăng

Chương 12: Ngươi thủ tiết vì ai?

Đêm đó, Triệu Ngọc Nhi tắm xong, khoác lên mình lớp áo mỏng, gọi Nguyên Tử Triều vào phòng.

Vừa rồi ngâm mình trong bồn tắm, nàng ta uống không ít rượu trái cây, giờ đang ý loạn tình mê, Nguyên Tử Triều đứng quy củ bất động ở đó tựa như bức tượng, Triệu Ngọc Nhi đi chân trần về phía y.

Tay Nguyên Tử Triều bị hai tấm tre kẹp chặt, sắc mặt tái nhợt không chút máu, lúc đó Triệu Tĩnh An ra tay đúng ác làm y đau muốn ngất đi, Triệu Ngọc Nhi vuốt ve mặt y: “Ký Nô, hôm nay ngươi chịu oan ức rồi.”

Tay nàng ta men theo đường quai hàm sắc bén đi xuống, cách lớp y phục cầm lấy dục căn dưới thân của y, mềm oặt không có dấu hiệu thức tỉnh, Nguyên Tử Triều vẫn bất động, mặc cho Triệu Ngọc Nhi trêu chọc thế nào, vẻ mặt y vẫn không dao động, Triệu Ngọc Nhi uống say mê man dựa vào ngực y.

Tim y vẫn đập mạnh mẽ làm người ta an tâm, tựa như ngày đó y cứu nàng khỏi đám lưu dân kia.

“Ngày mai ngươi đi theo ca ca rồi, đêm nay ở lại với ta nhé?”

Mày Nguyên Tử Triều khẽ nhíu lại, y rất muốn đẩy Triệu Ngọc Nhi ra, sự đυ.ng chạm của ả làm y buồn nôn, nhưng ẩn nhẫn mấy tháng để bày tỏ lòng trung thành, nếu bây giờ ra tay thì cơ hội sẽ bị tuột mất, y không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy.

Cố nén khó chịu ghê tởm xuống đáy lòng, Nguyên Tử Triều chậm rãi nói: "Ký Nô không xứng, không dám khinh nhờn quận chúa."

“Sao lại không muốn?” Triệu Ngọc Nhi bướng bỉnh nắm chặt phần thịt mềm kia tiếp tục xoa nắn: “Hay là ngươi thủ tiết vì ai?”

Khuôn mặt Lục Vân Tích lập tức hiện lên trong đầu Nguyên Tử Triều, y sợ Triệu Ngọc Nhi nhìn ra tâm tư của mình, cúi đầu lùi lại một bước, nói: “Thế tử đã nói Ký Nô chỉ là con chó bên người quận chúa, không được làm bẩn công chúa.”

Trong cơn say, Triệu Ngọc Nhi cười lạnh: "Ký Nô, ta biết tâm tư của ngươi."

Giọng kiệu chắc chắn, nụ cười đầy ẩn ý, hô hấp Nguyên Tử Triều như ngừng lại, không biết rốt cuộc mình để lộ ra từ lúc nào.

“Không ngờ ngươi lại thâm tình như vậy.” Ả cảm thán, sờ khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm: “Đúng vậy, đi theo ca ca ta, chờ đến khi ca ca ăn chán, không chừng có thể thưởng cho ngươi cục xương, ha ha ha.”

Bây giờ y càng lúc càng nghe lời, ngoại trừ việc không muốn lên giường với nàng thì hầu hết mọi chuyện đều ỷ vào nàng, Triệu Ngọc Nhi khinh thường trong lòng, quả nhiên ca ca nói đúng, có vẻ ngoài đẹp đẽ thì được ích lợi gì? Cũng chỉ là tiện nô, cho ăn no, mặc đẹp thì liền nghĩ mình có mặt mũi.

“Loại tiện nô không biết điều, ngươi cho rằng bổn quận chúa không có ngươi thì không thể sao?” Triệu Ngọc Nhi tát y một cái: “Đi gọi Lâm thị vệ vào đây, lát nữa đứng một bên hầu hạ chúng ta.”

*

Ăn sáng xong, huynh muội Triệu thị đi vấn an mẫu thân trước khi khởi hành đi biệt uyển, ai ngờ lại gặp Chu Văn Quân đang nói chuyện phiếm với mẫu thân, nàng nói chuyện khéo léo chọc Thuỵ vương phi cười rất vui vẻ.

“Hôm nay Tĩnh An và Ngọc Nhi tính đi biệt uyển, con cũng đi chơi với hai đứa nó đi.” Thuỵ vương phi cười với Chu Văn Quân: “Mấy ngày nay kinh thành nóng bức, biệt uyển là nơi tránh nóng không tồi, ở lại thêm vài ngày cũng không sao.”

Chu Văn Quân ngước mắt nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh An, ngượng ngùng nói: “Vương phi, con không đi đâu, con ở ngoài sợ phụ mẫu sẽ trách phạt.”

“Nói gì đó,” Thuỵ vương phi trêu ghẹo, “Biệt uyển vương phủ là bên ngoài sao? Huống chi mấy tháng nữa là con thành hôn với Tĩnh An rồi, để ta cho người qua Chu gia đánh tiếng, phụ mẫu sẽ không trách con đâu.”

Triệu Ngọc Nhi liếc nhìn Triệu Tĩnh An, sắc mặt hắn hơi cứng lại, nhưng mặt mũi vương phi lớn, Triệu Ngọc Nhi nhìn ánh mắt mẫu thân liền hiểu ý rủ rê Chu Văn Quân: “Văn Quân tỷ tỷ yên tâm, tiểu thư Lục gia cũng đi đó!”

“Lục tiểu thư nhà ai?” Chu Văn Quân bỗng thấy không ổn.

Quả nhiên, Triệu Ngọc Nhi đáp: "Là nữ nhi duy nhất của Lục ngự sử đó, tiểu thư thanh lưu cũng cùng hôn phu của mình đến chơi, Văn Quân tỷ tỷ đừng lo, chỉ đến tránh nóng thôi mà.”

Nàng nhìn chằm chằm vẻ mặt không tình nguyện của Triệu Tĩnh An, thầm cười lạnh, hoá ra mình đã làm hỏng chuyện tốt của người ta.