Một người kéo Triệu Ngọc Nhi, bốn người còn lại vây quanh Nguyên Tử Triều, đến lợn rừng mãnh hổ y cũng có đánh chết thì đám người này nào phải đối thủ của y, sau vài đường quyền đám người đó đã mặt mũi bầm dập, nhận thấy tình thế không ổn nên đám lưu dân nghiến răng nghiến lợi, buông Triệu Ngọc Nhi ra rồi chạy trối chết.
Triệu Ngọc Nhi ngã xuống đất, sau cơn mưa mặt đường đầy vũng bùn bắn lên mặt nàng ta, nước mắt chảy thành dòng, ả run bần bật vì sợ, thấy Nguyên Tử Triều đi về phía mình liên ôm chặt y: "Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết."
Trong lúc đánh nhau, mặt nạ rơi xuống đất ngâm trong nước mưa không còn ra hình ra dạng, khi nhìn thấy nó làm y nhớ đến Lục Vân Tích nên không kìm được nhìn thêm mấy lần, trong khoảnh khắc cho mặt vào túi, y nhận ra nó không hề thuộc về mình, trái tim Nguyên Tử Triều càng thêm kiên định.
Y có thứ mình muốn, y tuyệt đối sẽ không làm nô ɭệ ti tiện cả đời!
Nguyên Tử Triều cúi xuống bế Triệu Ngọc Nhi lên, mặt nàng dán vào ngực y, cách lớp áo mỏng nghe được nhịp tim đều đặn mạnh mẽ của y, hơi ấm da thịt y truyền đến người nàng ta, hơi thở tràn đầy nam tính lập tức chiếm lấy trái tim ả.
Ngẩng đầu lên, thấy đôi đồng tử nâu đang nhìn mình chăm chú, tim Triệu Ngọc Nhi đập nhanh vô cớ, Triệu Ngọc Nhi cọ lên ngực y: “Ký Nô, ngươi thật tốt.”
Thuỵ vương đã ra quân trấn áp lưu dân nổi loạn, mọi chuyện trong phủ đều giao cho thế tử xử lý, Triệu Tĩnh An bị Lục Vân Tích từ chối khéo, tâm trạng vốn đã không tốt, lúc hồi phủ lại nghe tin muội muội suýt bị lưu dân khi dễ, dưới cơn thịnh nộ đã ra lệnh binh lính trong phủ tra soát kỹ lưỡng hộ tích của toàn bộ bá tánh trong kinh, nếu phát hiện ra lưu dân thì sẽ tru sát tại chỗ.
Mấy tháng sau, Lục Vân Tích gặp lại Nguyên Tử Triều, trông y phục của y tốt hơn rất nhiều, mặc xiêm y đen của người hầu, thắt lưng cùng màu thêu chỉ vàng, sắc mắt lạnh lùng.
Ánh mắt sắc bén của y dán chặt lên người Lương Tông Hàn cạnh nàng rồi xông vào đánh một trận, Lục Vân Tịch lại không rõ nội tình, nàng bước đến muốn ngăn cản nhưng lại bị y đẩy ra.
Lương Tông Hàn là thư sinh yếu đuối, sau khi đánh vài đòn đã thở thoi thóp, Nguyên Tử Triều thờ ơ lặp lại mệnh lệnh đã nhận được: “Cách xa Lục tiểu thư chút, người của thế tử mà ngươi cũng xứng mơ ước sao?”
Nói xong những lời này, Nguyên Tử Triều cảm thấy cổ họng mình hơi nghẹn lại, y không dám nhìn vào mắt Lục Vân Tích, chỉ cảm thấy những lời đó tựa như đang để lộ tâm tư không nên có của y.
Lục Vân Tích muốn đến đỡ Lương Tông Hàn dậy, tức giận nhìn Nguyên Tử Triều: “Ta muốn kết bạn với ai, thân thiết đến ai, hình như cũng không đến lượt thế tử xen vào?”
Nguyên Tử Triều nhún vai: "Ngón tay nào của hắn dám đυ.ng vào Lục tiểu thư thì ta lập tức phế ngón đó.”
Lương Tông Hàn là đích tử của bằng hữu phụ thân, đến kinh thành làm khách đã nhiều ngày, Lục Vân Tích biết phụ thân và bá phụ Lương gia đang thương nghị chuyện hôn sự của hai người, Lương Tông Hàn vừa ôn tồn lễ độ vừa biết pha trò, trong lòng nàng cũng không quá mức bài xích hôn sự này.
Nhưng Triệu Tĩnh An cứ dây dưa làm phiền nàng mãi, hôm nay thì hay rồi, trực tiếp động thủ với người ta.
"Triệu Tĩnh An ở đâu, ta muốn gặp hắn!" Lục Vân Tích nổi giận, lạnh lùng hỏi Nguyên Tử Triều.
Lương Tông Hàn đang nằm trên đất ho khan vài tiếng: “Vân Tích muội muội, đừng đi, ta chỉ bị thương nhẹ thôi, không bị sao hết.”
Cái tên yếu đuối như gà rù cũng khiến nàng rủ lòng thương sao? Ánh mắt Nguyên Tử Triều âm u nhìn Lương Tông Hàn trên mặt đất, hận không thể một một chân dẫm chết hắn.