Chồng Tui Là Ngài Bơ

Chương 24

“Không phải, đó là bởi vì các người quá nổi bật trong đám người, không có mùi vị nghèo khổ thuộc về nơi này kia.”

“Vậy tại sao ngày nào anh cũng đeo khẩu trang, cho dù là bây giờ... Anh đang ở trong nhà vẫn không cởi nó ra.”

“Thật ra thì tôi bị dị ứng với bụi.”

“Vì sao anh liên tục thay đổi công việc và chuyển nhà thế?”

“Bởi vì chân tôi là ‘chân đi’, sau khi chán ngấy ở một chỗ, đổi chỗ khác để làm việc và sinh sống thì có vấn đề gì ư?”

Lâm Cảnh nghiêng đầu, ánh mắt trong suốt vô tội: “Cảnh sát à, không có quy định nào yêu cầu người ta nhất định phải ở một chỗ nào đó lâu dài đúng chứ?”

“Tất nhiên không có.”

Kim Diễn mỉm cười với cậu, khuôn mặt cứng rắn nhất thời trở nên hòa hoãn, tiếp đó lên tiếng: “Tôi đoán anh chắc chắn vẫn chưa biết một chuyện khác.”

“Gì cơ?”

“Hứa Hào chết rồi.”

“...”

Vẻ vô tội trong mắt Lâm Cảnh tan biến, thay vào đó là được bao phủ bởi một tầng băng mỏng. Cậu lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Kim Diễn mấy giây, dường như đang xác nhận tính chân thực của chuyện này.

Kim Diễn cũng chỉ cười một lát rồi lại lần nữa khôi phục sắc mặt nghiêm túc, tiếp lời; “Thời gian tử vong là ngày 10 tháng 5, địa điểm là số 67 5-1 đường Long Nghi, cũng chính là chỗ ở của cậu ta.”

Lâm Cảnh đứng bật dậy khỏi ghế.

“Da dẻ bên ngoài thi thể của cậu ta còn nguyên vẹn, tuy nhiên toàn bộ máu, thịt, xương và nội tạng bên trong đều đã biến thành chất lỏng sền sệt, giống như con mồi bị nhền nhện bơm dịch tiêu hóa vào...”

Kim Diễn: “Phải rồi, chúng tôi còn có ảnh nữa, anh có muốn xem không?”

“Không cần.”

Lâm Cảnh từ chối ngay lập tức, khí thế cũng thay đổi từ lười biếng trở nên mạnh mẽ. Ánh mắt của cậu lướt qua từng người ở sau lưng Kim Diễn, cuối cùng lại nhìn về phía người kia.

“Cho nên...”

Cậu cũng thôi vòng vo, nói thẳng với Kim Diễn: “Bây giờ mấy người đang nghi ngờ tôi, dẫn theo người, mang theo vũ khí là định bắt tôi lại sao?”

“Chúng tôi ngược lại rất muốn.”

Kim Diễn nhún nhún vai: “Thế nhưng chẳng phải chúng tôi không đánh lại anh ư? Cho dù anh không làm gì hết, chúng tôi cũng không chống cự lại được ảnh hưởng của anh đối với chúng tôi.”

“Huống chi là những vật nhỏ kia của anh, anh đang nuôi dưỡng Bạch sa ác mộng đúng không?”

Nếu mọi người đều đã nói thẳng ra, Lâm Cảnh cũng không giấu giếm nữa, dứt khoát thừa nhận: “Phải, các người cũng gọi nó là Bạch sa ác mộng à?”

“Đúng thế, Bạch sa mờ ảo ban đêm là tấm lưới tử vong, là cạm bẫy khó đối phó nhất, không ai có thể chạy thoát khỏi nó.” Mạnh Niệm Xảo đứng ở phía sau cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng, cô ta hỏi: “Sao vậy?”

Lâm Cảnh lắc lắc đầu: “Chẳng sao cả.”

Cá đuôi bạc đầu dẹt là tên do cậu đặt, xem ra biệt danh hiển thị ở phía sau ánh sáng trắng chính là tên gọi khác lưu truyền trong thế giới loài người của chúng nó.

“Thế hôm nay mấy người đến tìm tôi làm gì?”

Kim Diễn: “Liên quan đến một việc khác, chúng tôi phát hiện rất nhiều chuột mặt người ở thành phố A, tôi muốn biết chuyện liên quan đến chúng nó, anh biết bao nhiêu?”

Lâm Cảnh suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Con chuột lớn xấu xí, thú cưng của ma nữ. Nếu không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra, hẳn là ma nữ dùng ma thuật tà ác biến đổi con người thành như vậy.”

Cho nên, ánh sáng trắng mới nhắc nhở cậu, không đề xuất ăn chuột mặt người. Suy cho cùng, tóm lại cậu và chuột mặt người là cùng một loại về bản chất mà.

Lâm Cảnh thấy bọn họ hiểu rõ tình hình, lại bổ sung thêm một câu: “Có lẽ mấy người không đánh lại ma nữ, bọn họ không chỉ biết ma thuật tà ác, còn có thể qua lại giữa các thời không. Có điều tôi kiến nghị các người nên đọc một quyển tiểu thuyết tên là ‘Kỵ sĩ săn quỷ’, có thể sẽ có biện pháp đối phó gì đó đấy.”

“Cảm ơn anh, hôm nay chúng tôi đã mạo muội làm phiền, lần sau sẽ chính thức đến ghé thăm nhà.”

Sau khi nhận được thông tin mong muốn, Kim Diễn tạm biệt Lâm Cảnh. Chẳng qua bọn họ còn chưa đi xa, cậu lại bỗng dưng gọi mấy người kia lại: “Chờ chút!”