Đoàn người Kim Diễn dừng bước, ai nấy đều nhìn cậu với vẻ khó hiểu.
“Các người có thể xử lý thứ hôi thối dưới lầu kia càng nhanh càng tốt được không? Nó lại phát triển hơn rất nhiều rồi, mấy người đang đợi nó biến toàn bộ lòng đất thành hang ổ của nó à?”
Kim Diễn: “... Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Bấy giờ Lâm Cảnh mới hài lòng quay đầu lại.
…
Kim Diễn: “Hố đen kỳ lạ đó chạy quá sâu, chúng ta hoàn toàn không chạm đến hạt nhân của nó nên tạm thời không thể giải quyết được. Nếu không mọi người nghĩ cách, xem xem có thể nhờ anh ta giúp đỡ một tay hay không?”
Mạnh Niệm Xảo: “...”
Triệu Khải Lâm: “...”
“Sếp à, hôm nay chúng ta bất ngờ tìm được anh ta, không bị anh ta gϊếŧ chết đã là may lắm rồi, có tư cách gì đi nhờ người ta làm việc giúp chúng ta chứ!”
“Thế nên chẳng phải tôi bảo các cậu nghĩ cách sao?”
Triệu Khải Lâm: “Em thấy vị này trông có vẻ nghèo kiết xác, cũng như vậy rồi còn siêng năng cần mẫn đi làm, nếu không chúng ta lại đi xin chút kinh phí đi?”
Kim Diễn vỗ một phát lên bả vai của Triệu Khải Lâm, hết sức vui vẻ mở miệng khích lệ: “Nói có lý lắm!”
…
Trong phòng.
Lâm Cảnh vẫn đang bận rộn với đống hành lý của mình, không thu dọn chúng thì thôi, vừa sắp xếp lại giật cả mình.
Vốn dĩ cậu còn tưởng rằng mình đã thu dọn xong xuôi rồi, chắc chắn không có gì thêm vào như lần dọn nhà trước đó.
Nhưng mà đợi đến khi cậu thật sự dọn dẹp tất cả đồ đạc, Lâm Cảnh mới ngạc nhiên nhận ra bản thân hình như lại có thêm hai cái hộp lớn, còn là loại rất lớn vượt quá trọng lượng kia.
Lâm Cảnh nhìn hành lý trên mặt đất, lại nghĩ đến thu nhập thêm kiếm được khi làm người mẫu, quyết định xa xỉ một lần, gọi hai người giúp việc đến chuyển đồ đạc giúp mình.
Người lao động ở xung quanh rất nhiều, cậu không tốn nhiều công sức đã tìm được hai người đàn ông cao 1m8 giỏi giang. Ba người làm cùng nhau nên tốc độ rất nhanh, chưa đầy một tiếng, toàn bộ đồ đạc trong nhà cậu đều đã được chuyển lên xe tải nhỏ ở dưới lầu.
Người lái xe tải nhỏ cũng do cậu tìm ở xung quanh, rẻ hơn việc mời người của công ty dọn nhà rất nhiều. Chỉ là cabin của chiếc xe tải nhỏ có chút lộn xộn bẩn thỉu, chẳng qua Lâm Cảnh đã rửa ráy nó trước một ngày, vì thế hôm nay xem như vẫn ổn thỏa.
Cần kiệm tiết kiệm như thế đúng là khiến người nghe thấy mà xót xa, người trông thấy cũng phải rơi nước mắt.
Trước khi rời đi, chủ nhà của Lâm Cảnh đứng ở cửa nhìn cậu một cách u ám, trong miệng đang lẩm bẩm thứ gì đó rất kỳ lạ.
Cậu ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, dựa vào cửa sổ mỉm cười với chủ nhà với ánh mắt lấp lánh, ngược lại người đàn ông bên ngoài lại ngẩn ra. Gã còn chưa kịp tỉnh táo lại, Lâm Cảnh đã giơ tay tạo thành hình khẩu súng bắn một phát về phía gã, sau đó phóng khoáng thu tay về.
“Quỷ nghèo, bị xe đâm chết...”
Vẻ mặt của người đàn ông cứng đờ, có thứ gì đó vọt về phía gã, sau khi xông vào trong cơ thể gã lại dâng trào lên. Hai giây sau, gã đột nhiên hoàn hồn hét lên rồi chạy về nhà.
Xe tải nhỏ lái gần một tiếng, cuối cùng cũng đến cổng khu dân cư. Lần này Lâm Cảnh đã hỏi thăm rõ ràng, có thể lái xe thẳng vào trong từ một cổng khác.
Khi đến nơi, tài xế xe tải và cậu cùng dỡ đồ đạc xuống đặt ở dưới lầu, tiếng động to lớn hai người tạo ra đã thu hút không ít người.
Đầu tiên là cửa sổ ở lầu trên xuất hiện một vài cái đầu đang nhìn xuống, chưa đầy hai phút sau đã có người lục tục đi xuống.
Hầu hết mọi người ở khu dân cư kiểu này đều là người lớn tuổi, họ đã sống trong khu dân cư này mấy chục năm, nên quen biết đều đã quen biết hết. Thế nên mọi người rất tò mò khi bỗng nhiên lại thấy một chàng trai trẻ tuổi chuyển vào.
“Chàng trai này, cháu là người nhà nào? Điển trai như thế, có thể làm mai cho con bé nhà bà rồi.”
Lâm Cảnh cười híp mắt đáp lại: “Bà ơi, cháu là người thân của Chu Phương Minh, chú Chu để nhà lại cho cháu ạ.”