Lâm Cảnh tùy tiện nhấp vào một liên kết, sau đó liền trông thấy tấm ảnh lớn của bức tranh.
Thật ra bức tranh kia chỉ là một bức chân dung đơn giản của một thiếu nữ đang cười, bối cảnh trong bức vẽ là màu đen và màu đỏ thẫm. Hai màu sắc sáng tối đan xen lẫn nhau, ở giữa còn xen kẽ những đường cong với kết cấu không thể nhìn ra nguyên vẹn.
Thiếu nữ trong tranh để xõa tóc, sợi tóc cũng dung hợp vào trong màu đen, chỉ có một chiếc kẹp tóc hình hoa hướng dương ở chỗ tóc mai là mảng màu sáng duy nhất. Da mặt cô ấy cũng cực kỳ trắng, miệng hơi hé mở, đôi môi đỏ mọng giống như hai vệt máu.
Thứ bắt mắt nhất là đôi mắt của thiếu nữ, giống như ngọn lửa bị đóng băng, giãy giụa sụp đổ, là dung nham tàn bạo bị áp chế bởi nỗi kinh hoàng khôn cùng, không thể thoát ra ngoài. Cảm xúc mãnh liệt đó gần như có thể tràn ra khỏi bức tranh, khiến mỗi một người nhìn thấy nó này đều muốn thét chói tai thay cho thiếu nữ trong tranh.
Hơn thế nữa, tên của bức tranh cũng rất có ý vị sâu xa, rốt cuộc “Bữa tiệc sợ hãi” là bữa tiệc của ai?
Lâm Cảnh xem xong liền quay trở về giao diện trò chuyện, lúc này Từ Linh Linh lại gửi một đống tin nhắn cho cậu.
[Thần Tài: Trường học không cho phép bọn em bàn tán, chẳng qua mọi người đều nói Doãn Minh Chiếu rất giống với đàn chị năm ấy, vẽ tranh, phát điên, tiếp đó tự tử...]
[Thần Tài: Có điều không ai công nhận chuyện phản khoa học này rồi, lỡ như đàn anh Doãn Minh Chiếu thật sự qua đời bởi vì bệnh tâm thần thì sao?]
[Thần Tài: Nhắc mới nhớ, lần trước lúc em vẽ anh cũng là linh cảm dâng trào đấy, đến lúc đó thành phẩm chắc chắn sẽ khiến anh kinh ngạc! Đây tuyệt đối là bức tranh mà em vẽ đẹp nhất cả đời này!]
[Lâm Cảnh: Mèo con mong đợi.jpg]
[Lâm Cảnh: Thế nhưng em nói trước kia Doãn Minh Chiếu cũng từng có linh cảm dâng trào, sau đó vẽ ra một bức tranh đúng không?]
[Thần Tài: Có hả? Hình như là thế, nghe nói thầy của anh ấy vô cùng hài lòng với bức vẽ kia, còn chuẩn bị mang nó đi dự thi đó.]
[Lâm Cảnh: Mèo con xoa mặt.jpg]
Cậu tiện tay đáp lại bằng icon dễ thương rồi kết thúc đối thoại, tiếp đó nhìn chăm chú vào cây liễu xanh biếc bên bờ sông, bắt đầu ngẩn người. Bức tranh của Doãn Minh Chiếu, cái chết của cậu ta, ma nữ và chuột mặt người... Có lẽ, cậu phải tìm bức tranh kia xem xét trước đã.
Nửa tiếng sau, Từ Linh Linh chạy đến, lúc tới còn mang theo một ly trà sữa cho cậu.
“Anh Lâm, em tới rồi! Trà sữa em mua cho anh này, làm phiền anh quá rồi.”
Lâm Cảnh đưa túi đựng sách trong tay cho cô ấy, đáp lời: “Không có gì.”
“Vậy em đi trước nhé, lát nữa em còn phải đi học, sau này em sẽ liên lạc lại cho anh nha!”
“Được.”
Từ Linh Linh đến nhanh, đi cũng nhanh, lấy sách xong lập tức chạy về phía tòa nhà dạy học bên kia.
Lâm Cảnh rời đi bằng đường ngược lại. Sau khi vòng qua căn tin, cậu lại lần nữa trông thấy những tác phẩm điêu khắc vô cùng nghệ thuật đứng lặng trên bãi cỏ kia.
Ánh mặt trời lười biếng từ trên trời rải xuống, kéo ra một cái bóng thật dài bên cạnh tượng điêu khắc. Cậu đi tới bên cạnh một pho tượng, cúi đầu nhìn xuống, trên cái đế bên dưới pho tượng đã có những dấu vết chằng chịt dày đặc, như thể bị thứ gì đó gặm nhấm.
Tiếng cười khúc khích nham hiểm và âm thanh chạy soàn soạt soàn soạt truyền ra từ các góc dưới mặt đất, khiến cậu nhíu mày lại một cách ghét bỏ.
Thứ như loài chuột cực kỳ bẩn thỉu, còn mang theo vi khuẩn. Mà có lẽ những quái thai nhỏ trông giống như chuột cỡ bự này cũng không ngoại lệ.
Lâm Cảnh quan sát một hồi, cuối cùng nghĩ ra một phương pháp hay ho.
Phương pháp xử lý chuột chỉ có những thứ kia, đó là nuôi khắc tinh của chúng, độc chết, tấm dính chuột và bẫy chuột. Lâm Cảnh không biết khắc tinh của chúng nó là cái gì, nhưng mà cậu cho rằng độc chết là một biện pháp hay.
Vây đuôi của cá đuôi bạc đầu dẹt cộng thêm một chút nội tạng tươi mới cũng có thể để chúng nó có được một bữa ăn ngon lành.