Chồng Tui Là Ngài Bơ

Chương 21

Cống thoát nước của nơi này gần như đều trở thành hang ổ của nó, nó là thủ phạm gây ra thối rữa, là quái đàm màu đen làm tan chảy tất cả mọi thứ.

Lúc Lâm Cảnh rời đi, cậu không nhịn được liếc nhìn đám người Kim Diễn ở trong quán mạt chược ở đối diện đường quốc lộ.

Trước đây cậu đã từng qua lại với một vài người tương tự, biết bọn họ là nhân viên của phía Chính phủ. Những người này hẳn đã tự nguyện tiến hành một vài cải tạo cơ thể để đối phó với những thứ hết sức nguy hiểm đối với con người và không nên tồn tại trên thế giới này.

Có lẽ cũng xem như là một kiểu cảnh sát khác.

Lần này, cuối cùng Kim Diễn cũng bắt được Lâm Cảnh đi qua từ đường quốc lộ đối diện. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, linh hồn của anh ta đã bắt đầu run sợ, nỗi sợ hãi sâu sắc tấn công một cách dữ dội giống như thủy triều, vừa nhanh chóng rút lui giống như thủy triều. Nó rút lui mang đi tất cả cảm giác trái ngược và sợ hãi mà anh ta cảm nhận được, khiến thân thể lẫn tinh thần đang phản ứng dữ dội của anh ta lập tức hòa hoãn lại.

Kim Diễn đứng bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.

“Người kia là ai?”

Đồng đội Mạnh Niệm Xảo của anh ta cũng nhìn theo, sau đó nhanh chóng tìm được tư liệu của Lâm Cảnh: “Lâm Cảnh, 25 tuổi, tốt nghiệp đại học Công nghệ XX, sống ở số 106 4-5, người bình thường, không có ghi chép nào khác thường.”

Kim Diễn: “Tiếp tục điều tra, anh ta tuyệt đối không bình thường.”

...

Lâm Cảnh mang sách đến cổng học viện Mỹ thuật đúng giờ, có điều cậu vừa mới tới đã nhận được tin nhắn của Từ Linh Linh. Cô ấy nói cố vấn chuyên ngành của bọn họ tạm thời thêm thời gian họp lớp, có thể phải một lát nữa mới ra ngoài được.

Lâm Cảnh tỏ vẻ không để ý, nói cậu sẽ vào trường tìm băng ghế ngồi nghỉ, thuận tiện chờ cô ấy.

[Thần Tài: Thành thật xin lỗi! Cũng bởi vì chuyện của đàn anh Doãn Minh Chiếu cho nên cố vấn của bọn em đột nhiên thêm giờ họp lớp, khăng khăng bảo bọn em ở lại làm khảo sát tâm lý.]

[Thần Tài: Trường học bảo bọn em quan tâm đến bản thân nhiều hơn, nhân tiện quan tâm bạn cùng phòng và bạn học. Còn có nếu chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm cũng không cần phải sợ, chỉ cần uống thuốc đúng hạn là có thể kiểm soát...]

[Thần Tài: Có điều quan tâm nhiều hơn có ích gì chứ, mọi người đều nói thật ra đàn anh Doãn Minh Chiếu không phải tự sát mà là bị nguyền rủa, em cảm thấy hình như cũng có lý.]

Có lẽ là do họp nhàm chán nên Từ Linh Linh đã phàn nàn một chuỗi dài với Lâm Cảnh rất nhanh. Sau khi đọc xong tin nhắn cô ấy, cậu còn cảm thấy ngạc nhiên.

Nguyền rủa ư? Những người này suy nghĩ hơi nhiều rồi, chẳng qua suy nghĩ này thật sự vẫn có chút ít liên quan với nguyên nhân.

[Lâm Cảnh: Hả? Doãn Minh Chiếu lại không phải là tự tử sao? Mèo con nghi ngờ.jpg]

[Thần Tài: Ơ? Không phải em đã nói cái này rồi à?]

[Thần Tài: Trường học thông báo anh ấy mắc bệnh rối loạn lưỡng cực và ảo tưởng nên mới tự sát, nhưng mà mọi người đến hỏi thăm bạn cùng phòng của anh ấy, cảm thấy anh ấy không quá giống người sẽ tự sát. Với lại, trong trường bọn em vẫn luôn có một câu nói, đó là nếu như lúc bạn bùng nổ cảm hứng khi đang vẽ tranh, cảm thấy trên người xuất hiện cảm giác bị nhìn chằm chằm, hoặc là cảm giác như bên cạnh dường như có thứ vô hình nào đấy đang tiếp cận mình thì nhất định phải dừng vẽ. Nếu không, bạn có thể sẽ phát điên rồi chết sau khi vẽ xong bức tranh kia.]

[Lâm Cảnh: Chuyện này cũng từng xảy ra rồi ư?]

[Thần Tài: Hình như từng có rồi, em có nghe nói lần trước có một đàn chị đã nhảy lầu sau khi vẽ xong một bức tranh. Bức tranh kia nhận được đánh giá rất cao, đạt được giải thưởng lớn cả trong lẫn ngoài nước, tên nó là “Bữa tiệc sợ hãi”.]

Lâm Cảnh thoát ra khỏi giao diện trò chuyện, mở trình duyệt web ra, gõ bốn chữ “Bữa tiệc sợ hãi” rồi bấm tìm kiếm. Ảnh thu nhỏ của bức tranh kia lập tức xuất hiện trong giao diện kết quả tìm kiếm.

Bên cạnh bức tranh còn có những tựa đề giật gân như “Cái chết của cô gái thiên tài”, “Bức tranh kỳ lạ nối liền với thế giới bên kia”, “Nỗi sợ hãi xâm chiếm từng bước, bữa tiệc của ma quỷ” vân vân.