...
Lúc 6 giờ 20 phút sáng, người ở cùng một phòng bệnh với Doãn Minh Chiếu phát hiện cậu ta đã chết ở trên giường bệnh.
Máu tươi của cậu ta nhuộm chiếc giường đơn trắng tinh thành màu đỏ thắm, đồng thời trái tim của đối phương cũng đã không cánh mà bay như thể đã bị sinh vật gặm nhấm nào đó ăn thịt. Sinh vật đó đã khoét ra một lỗ thủng to ở trước l*иg ngực của cậu ta.
Đây là một vụ án hình sự cực kỳ nghiêm trọng, cũng là một vụ án hết sức ly kỳ.
Những bệnh nhân ở cùng phòng chỉ nói rằng mình nghe thấy tiếng chuột chạy và cào cấu ở góc tường lúc nửa đêm, song Doãn Minh Chiếu lại không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, không có kêu la đau đớn hay thét chói tai. Trong camera giám sát cũng chỉ hiển thị cậu ta điên cuồng giãy giụa trên giường, sau đó là hình cảnh máu lan tràn ra từ dưới gầm giường.
Chuyện này nhanh chóng được bệnh viện và nhà trường cùng đè ép xuống.
12 giờ trưa, Lâm Cảnh cũng biết được tin tức Doãn Minh Chiếu đã chết.
Khi đó, cậu vừa mới tỉnh dậy, mặc dù cậu đã thôi việc ở quán ăn đêm, tuy nhiên đồng hồ sinh học ngày ngủ đêm làm vẫn chưa điều chỉnh xong.
Cậu lập tức mở điện thoại di động lên, thấy Thần Tài của mình gửi cho bản thân một tin nhắn quan trọng như thế.
[Thần Tài: Anh ơi, thật xin lỗi, có lẽ bọn em không thể để anh mượn sách lâu như vậy được rồi.]
[Thần Tài: Em cũng không biết có nên nói hay không, haizz, bây giờ tâm trạng em hết sức phức tạp. Tối hôm qua, đàn anh Doãn Minh Chiếu đã tự tử... Em thật sự không ngờ được, tuy rằng trước đó nghe nói anh ấy bị bệnh tâm thần, nhưng mà mọi người đều không biết bệnh của anh ấy lại nghiêm trọng đến mức độ này.]
[Thần Tài: Phụ huynh của Doãn Minh Chiếu chuẩn bị đến thu dọn di vật của anh ấy, cho nên có thể làm phiền anh mang sách của anh ấy đến đây được không ạ? Hoặc là hẹn một nơi, bọn em đến lấy cũng được.]
[Lâm Cảnh: Tất nhiên không thành vấn đề, chiều nay tôi sẽ mang sách tới.]
[Lâm Cảnh: Tin tức các cô nhận được nói là Doãn Minh Chiếu tự tử à?]
[Thần Tài: Đúng thế, trường học nói như vậy, nếu không phải là phụ huynh của anh ấy đến trường, bọn em cũng không biết được, sao vậy? Có vấn đề gì ạ?]
[Lâm Cảnh: Không có gì, tôi chỉ quá khϊếp sợ thôi.]
[Lâm Cảnh: 3 giờ chiều nay tôi sẽ tới.]
[Thần Tài: Đã nhận.jpg]
Sau khi trò chuyện với Từ Linh Linh xong, Lâm Cảnh vừa ăn cơm trưa vừa suy nghĩ vấn đề Doãn Minh Chiếu tử vong.
Cậu không cho rằng đối phương tự tử, khả năng cao là nguyên nhân cái chết của cậu ta không tiện công bố với người ngoài, mới dùng lý do tự sát này.
Những con chuột mặt người đó đã đến trình độ có thể xuất hiện tấn công con người rồi ư?
Cậu chưa kịp nghĩ ra nguyên do thì điện thoại di động đặt ở bên cạnh lại reo lên. Lâm Cảnh cầm lên xem, phát hiện là số điện thoại không xác định.
Cậu nhấn nút nghe, bên trong truyền ra giọng nói của Quách Minh.
“Là Lâm Cảnh, ngài Lâm sao? Tôi là Quách Minh, ngày mai ngài có rảnh không? Chúng ta cùng đi làm thủ tục thừa kế tài sản.”
“Là tôi.”
Lâm Cảnh hẹn nhau chiều mai qua điện thoại với Quách Minh, sau đó cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tìm Từ Linh Linh.
Tốc độ phát triển của chuyện liên quan đến “ma nữ” và “chuột lớn màu xám tro” đã vượt qua dự liệu của cậu, cậu phải chắc chắn rằng đến cùng là chỗ nào xảy ra vấn đề.
Có điều, trước khi rời đi, Lâm Cảnh lại cố tình xuống kiểm tra cống thoát nước dưới lầu.
Sáng sớm hôm nay, có người đã giăng dây cảnh báo ở miệng cống thoát nước ở bên cạnh đường quốc lộ, những gã đàn ông có “mùi vị” đặc biệt trên người vẫn đang trông chừng ở xung quanh như cũ.
Lâm Cảnh có chút hứng thú đối với bọn họ, đồng thời cũng tò mò về năng lực của những người này.
Mặc dù bọn họ không quá giống người bình thường, có điều cậu vẫn nhìn ra lớp vỏ ngoài của đối phương vẫn thuộc về con người. Con người rất yếu ớt, dù cho là con cá đuôi bạc đầu dẹt mà cậu tùy tiện bắt được cũng có thể gϊếŧ chết người bình thường một cách dễ dàng, mà con quái vật bùn đen kia sẽ chỉ càng khó đối phó hơn con cá đuôi bạc đầu dẹt.