Đợi đến khi tất cả nỗi sợ hãi và xúc cảm kinh khủng tiêu tan, Doãn Minh Chiếu mới ngồi dậy khỏi giường trong ký túc xá, run rẩy leo xuống cầu thang, nửa đường suýt chút nữa còn té ngã một lần.
Trong ký túc xá này, việc lên giường xuống bàn là việc thường gặp, bây giờ cậu ta đang gần như điên cuồng lật tung một xấp giấy thật dài trên cái bàn dưới gầm giường kia. Trên các tờ giấy tràn ngập đủ loại ký hiệu toán học, phương trình, đường vòng cung và góc.
Những thứ đó nhiều đến nỗi như thể chuyên ngành mà Doãn Minh Chiếu học không phải vẽ tranh, mà là toán học vậy.
Cậu ta vừa lật, vừa lẩm bà lẩm bẩm: “Mình phải tính toán ra cái điểm kia, tìm được một lối đi rồi thì mình có thể thoát khỏi bọn họ.”
Động tĩnh to lớn do cậu ta gây ra đã đánh thức những bạn cùng phòng khác. Chàng trai ở đối diện Doãn Minh Chiếu ngồi dậy đầu tiên, hỏi: “Doãn Minh Chiếu, nửa đêm nửa hôm cậu không ngủ mà làm gì đó?”
Doãn Minh Chiếu không nghe thấy gì cả, đầu óc của cậu ta giống như không tiếp nhận tin tức từ bên ngoài.
Bạn cùng phòng bị trạng thái điên dại này của cậu ta dọa sợ, vội vàng leo xuống giường. Sau khi đè cậu ta xuống, những người còn lại bèn gọi 120*.
(120: số điện thoại cấp cứu của TQ)
3 giờ 20 phút, xe cấp cứu từ bệnh viện trường đến đón Doãn Minh Chiếu.
Thật ra, trí nhớ lúc trước của Doãn Minh Chiếu đã không rõ ràng, cậu ta chỉ nhớ được mang máng. Khi đó cậu ta theo chân thầy ra ngoài sưu tầm phong cảnh, bắt gặp một bức tường hết sức nghệ thuật ở trong một mảnh sân đổ nát.
Có một cây hồng cao mảnh khảnh mọc ở bên cạnh bức tường, gạch ốp tường là màu xanh, giữa các viên gạch có chất kết dính màu xám tro nhạt. Bản thân bức tường hơi nghiêng, mặt đất nối với tường cũng bị trũng xuống một khoảng nhất định, vì thế bức tường và mặt đất tạo thành một góc thần kỳ.
Bóng râm gấp khúc không phù hợp với nguyên lý hình chiếu rơi xuống đất, bên dưới còn có một hang chuột đen ngòm.
Doãn Minh Chiếu đã mừng rỡ khôn xiết khi trông thấy hình ảnh đó, cậu ta vẽ bức tường kia suốt ba ngày. Cho đến ngày thứ tư, cậu ta phát hiện cửa hang chuột có thêm một ít lông màu xám tro, hơn nữa trong hang cũng có thêm dấu vết hoạt động của một vài sinh vật.
Ban đầu, Doãn Minh Chiếu tưởng rằng là chuột, có điều không phải thế, bởi vì không có con chuột nào lại có khuôn mặt giống người cả. Chúng nó không những xuất hiện trong hang chuột kia, còn để lại dấu chân trong phòng của cậu ta. Chúng không phải động vật gặm nhấm, hình dạng đó là nỗi kinh hoàng mà Doãn Minh Chiếu không muốn suy nghĩ sâu xa.
Từ đấy về sau, cậu ta nhận ra bản thân dần dần có những triệu chứng của bệnh tâm thần như ù tai, đau thần kinh, không có cách nào tập trung sự chú ý. Hơn nữa, Doãn Minh Chiếu bắt đầu không thể kiểm soát được việc nhìn chằm chằm vào bức tường và góc do bức tường và mặt đất tạo ra kia.
Căn bệnh xuất hiện đột ngột của Doãn Minh Chiếu, khiến thầy của cậu ta phải kết thúc sớm chuyến đi dã ngoại sưu tầm phong cảnh vốn có thời hạn là một tháng, cả hai trở về trường học.
Sau khi về trường, Doãn Minh Chiếu bắt đầu uống một số thuốc hướng thần* để kiểm soát bệnh tình của mình, thế nhưng lại không hề có tác dụng, đồng thời tình trạng bệnh của cậu ta vẫn còn tiếp tục tăng thêm.
(Thuốc hướng thần: thuốc chứa dược chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoặc ức chế thần kinh gây nên tình trạng ảo giác, sử dụng nhiều có thể gây nghiện)
Cậu ta bắt đầu thường xuyên nằm mơ, những giấc mơ sâu đầy màu sắc, có vô số khối màu sắc khổng lồ mơ hồ. Khối màu sắc tựa như một thể sự sống khác, lúc chúng nó chú ý đến Doãn Minh Chiếu, cậu ta đều sẽ tỉnh dậy khỏi giấc mơ bởi vì sợ hãi và khϊếp đảm.
Những giấc mơ nông có màu xám tro nhạt, có đôi khi chúng xen lẫn với màu tím, đồ vật bên trong cũng không phải là khối màu sắc, mà là vật thể rõ ràng hơn. Những vật thể kia là một vài bóng lưng còng và những quái vật nhỏ có lông!
Doãn Minh Chiếu đi tìm manh mối dựa theo một vài tin tức trong giấc mơ, người phụ nữ và con chuột, quyển tiểu thuyết kia, định lý toán học và phương trình ẩn giấu, đường vòng cung và góc...