Quả nhiên, ở trang kế tiếp, cậu bắt gặp trong sách có kẹp một tờ ghi chú, trên ghi chú liệt kê các phương trình, ký hiệu và đồ thị được nhắc đến trong tiểu thuyết, hơn nữa còn đánh dấu một vài nơi.
Có người đã nghiên cứu những điều này một cách kỹ càng.
Lâm Cảnh miễn cưỡng liên hệ tờ giấy này với những con chuột quái dị xuất hiện ở trong trường học kia. Bởi vì ở trong mắt cậu, sinh viên đều phải ngây thơ, thân thiện, nhiệt tình giống như Từ Linh Linh, mà không nên nghiên cứu mấy đồ chơi kỳ lạ nguy hiểm đó vì một vài mục đích nào đấy.
Đồng thời, trong lòng Lâm Cảnh cũng cảm thấy khó chịu khi bị thứ gì đó đang dắt mũi. Cho dù là những đốm sáng kia nhắc nhở cậu, hay là quyển sách cố ý xuất hiện trước mặt này đều thật sự quá mức dồn hết tâm trí rồi.
Cậu cảm giác như bản thân đang bị bỡn cợt.
Tốt nhất là đừng để mình bắt được thứ gì đang giở trò.
Lâm Cảnh vừa thầm mắng trong lòng, vừa xếp tờ ghi chú kia lại bỏ vào trong tay áo.
Cậu gấp quyển sách kia lại xuất phát từ một hành động phản nghịch khó tả, đổi thành một quyển tiểu thuyết tình cảm khác.
Kỹ thuật phiên dịch của quyển tiểu thuyết tình cảm này giỏi hơn rất nhiều, văn phong cũng nhẹ nhàng thoải mái, Lâm Cảnh đọc mấy chương đã bị hấp dẫn không biết từ lúc nào.
Sau khi có thứ để gϊếŧ thời gian, thời gian trôi qua cực kỳ nhanh. Đợi đến khi Từ Linh Linh đi qua nhắc nhở cậu đã hết giờ, cậu thậm chí còn có chút chưa thỏa mãn.
“Anh ơi, kết thúc rồi!”
Trên mặt cô ấy còn sự hưng phấn sau khi say mê sáng tạo, cô ấy nói với Lâm Cảnh: “Đợi em hoàn thiện xong sẽ cho anh xem, em có dự cảm, bức tranh này sẽ đạt giải thưởng! Có lẽ sau này anh sẽ nhìn thấy nó ở triển lãm đó!”
Lâm Cảnh siết quyển sách trong tay, cười đáp: “Tôi rất mong chờ.”
Tiếp theo, cậu giống như nhớ tới điều gì đó, hỏi Từ Linh Linh: “Phải rồi, cô mượn những quyển sách này ở đâu thế? Tôi vẫn chưa đọc xong, muốn tìm chủ nhân của sách hỏi xem có thể cho tôi mượn trước được không.”
“Sách ư? À, những thứ anh nói... Những quyển sách này vẫn luôn nằm trong phòng tự học bên cạnh, để em nhớ lại chủ của chúng...”
“Là của Doãn Minh Chiếu.”
Vương Mật ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Một đàn anh năm tư đại học, thầy của anh ấy là Triệu Lợi Đạt. Anh ấy thích vẽ về các đề tài phong tục tập quán dân tộc, ma quỷ vân vân, từng đạt được giải XX, là một người rất tài giỏi.”
Trên mặt Từ Linh Linh cũng lộ ra vẻ bừng tỉnh vỡ lẽ: “Có phải là người vốn rất có triển vọng, chẳng qua lại bỗng dưng trở nên không biết vẽ nữa, chỉ biết vẽ đường vòng cung và góc kia không?”
“Chính là anh ấy.”
“Vậy thì có chút khó khăn rồi đây.”
“Sao thế?” Lâm Cảnh hỏi.
Từ Linh Linh suy nghĩ một hồi rồi trả lời cậu: “Nếu không thì anh mang sách này về đọc trước đi, đọc xong trả lại là được, bây giờ chủ của chúng... Ừm... Hình như đang bị bệnh.”
Lâm Cảnh không vặn hỏi nữa, chỉ tiếp lời cô ấy: “Được, tôi sẽ trả sách lại cho cô muộn nhất là ngày kia.”
...
Không ai biết tại sao Doãn Minh Chiếu lại đột nhiên từ một họa sĩ thiên tài nổi tiếng sa đọa thành một người điên mất trí chỉ biết vẽ nguệch ngoạc.
Lời đồn đại ở trong trường học liên quan đến cậu ta có vô số phiên bản, có người nói cậu ta bị thất tình, không chấp nhận nổi bị vứt bỏ nên đã phát điên. Cũng có người nói trong nhà cậu ta có tiền sử bệnh tâm thần di truyền, phòng tư vấn tâm lý của trường cũng có hồ sơ khám bệnh của cậu ta. Tuy nhiên, trên thực tế, chỉ có bản thân cậu ta biết đã có chuyện gì xảy ra với mình mà thôi.
3 giờ sáng, Doãn Minh Chiếu lại lần nữa tỉnh dậy khỏi những giấc mơ ngắn ngủi kia.
Cậu ta nhìn thẳng lên trần nhà, trong mắt tựa như vẫn có sắc tím chưa phai nhạt, nỗi sợ hãi đối với những con quái vật nhỏ kia còn đọng lại trong vỏ não. Làn da trên tay vẫn còn sót lại xúc cảm khi bị những chiếc mũi dài của đám quái vật nhỏ kia vuốt ve... Cậu ta có thể chắc chắn bản thân đã bị đuổi gϊếŧ ở trong mơ.