Mấy người khác cũng bày ra vẻ mặt y hệt nhìn cậu nói: “Làm ơn.”
Lâm Cảnh rất muốn nói mấy người chính là Thần Tài, có yêu cầu gì cứ nói là được, không cần phải thế này đâu, chỉ là lời nói ngập ngừng ở cửa miệng hai vòng cuối cùng cậu vẫn không nói ra.
Cậu chỉ có thể lặng lẽ mang đồ đi vào nhà vệ sinh.
Bên ngoài, Từ Linh Linh nhìn theo bóng lưng cậu, sau đó còn thở dài nói với những người bạn học của mình: “Tính tình của anh trai này thật tốt.”
Bạn học của cô ấy cũng gật đầu lia lịa: “Đúng thế, đúng thế.”
Lâm Cảnh vào nhà vệ sinh, chọn phòng ở trong cùng đi vào, sau đó nhìn một đống lớn đồ đạc kia mà ngẩn người.
Trong túi đồ bao gồm một bộ quần áo hoàn chỉnh ngoại trừ qυầи ɭóŧ, ngay cả yêu cầu không lộ mặt của cậu cũng được cân nhắc, cho nên mấy người đó đã chuẩn bị một chiếc mặt nạ tuyệt đẹp cho cậu.
Cậu cầm áo lên sờ một hồi, chất vải không tệ, hẳn không phải là đồ rẻ tiền.
“Chu đáo thật.”
Cậu than thở một câu xong thì bắt đầu thay quần áo. Quần áo mà các nữ sinh chuẩn bị là kiểu Trung Quốc cách tân, sử dụng loại vải trơn bóng ôm sát màu xanh đậm, bên trên có hoa văn gợn sóng màu tối. Cổ áo cũng rất cao, sau khi cài nút xong sẽ che kín cổ của cậu.
Lâm Cảnh cảm thấy hơi kinh ngạc về sự tỉ mỉ của bọn họ, lúc trước mấy nữ sinh nói chỉ lộ một ít da thịt, không ngờ các cô ấy thật sự làm được.
Trừ quần áo ra còn có một vài đồ trang sức, một sợi dây chuyền mỏng làm từ ngọc bích tinh xảo, đôi bông tai bằng đá quý đồng bộ với dây chuyền, có thể đeo thẳng lên tai. Ngoại trừ những thứ này, vẫn còn có chiếc mặt nạ hết sức khéo léo kia.
Chiếc mặt nạ này không ôm sát giống như khẩu trang bình thường cậu đang đeo, mà là sử dụng một loại vải satin bóng màu đen mềm mại, chỗ sát miệng trên mặt cậu có hoa văn màu vàng khiến nó trở nên hoa lệ hơn. Ngoài ra, ngay cả dây đeo bên tai cũng đã được cải tiến, đổi thành một vật trang trí bằng kim loại đặc biệt.
Lâm Cảnh nể mặt tiền, mặc tất cả những thứ này lên người mình một cách hết sức chuyên nghiệp. Đến cuối cùng, cậu thật sự không hiểu nổi cách mặc chiếc áo khoác mỏng ngoài cùng, bèn nửa khoác nó đi thẳng ra ngoài.
“Cái áo khoác mỏng này của các cô là mặc như vậy à?”
Lúc cậu bước ra, tất cả mọi người ở bên ngoài đều cảm thấy tầm mắt của mình giống như bị thứ gì đó đâm vào. Sau đó đầu óc dừng lại một lúc tựa như đã tiếp nhận thứ nào đó không thể xử lý được, thế nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục lại bình thường.
Khoảng thời gian ở giữa vô cùng ngắn ngủi, không có người nào phát hiện sự khác thường vừa rồi, mọi người chỉ cảm thấy bản thân đã nhìn thấy “nàng thơ” hoàn hảo nhất trong suy nghĩ!
Lâm Cảnh còn đang nghịch ngợm áo khoác mỏng dính ở bên ngoài quần áo mình, một lúc lâu sau không thấy các nữ sinh trả lời, cậu liền ngẩng đầu nhìn bọn họ với vẻ khó hiểu.
Từ Linh Linh há hốc mồm, thở hổn hển một cách khó khăn.
“Mắt nhìn của mình thật tốt, mắt nhìn của mình thật tốt!”
Cô ấy hưng phấn đến nỗi sắc mặt đỏ lên: “Anh không cần để ý đến áo khoác mỏng đâu, nó cứ như vậy là quá tốt rồi, không cần gọn gàng đến thế đâu, tùy ý mới là trạng thái hoàn mỹ nhất!”
Những người khác cũng gật đầu theo: “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, chúng ta bắt đầu thôi! Em đã không thể chờ đợi được nữa!”
Các nữ sinh dẫn cậu đến phòng vẽ đã đặt từ trước, bên trong đã được trang trí đơn giản. Một chiếc bàn màu nâu sẫm bóng loáng, một cái ghế có tay vịn hình tròn. Cái ghế rất rộng, gần như có thể để cậu nửa nằm xuống.
Từ Linh Linh ấn cậu xuống ghế, sau đó hỏi cậu: “Anh Lâm, nếu như em cần anh giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, anh sẽ chọn làm gì?”
Lâm Cảnh suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Ngủ?”
“Ngủ thì không được, còn gì nữa không?”
Lâm Cảnh chần chừ, không chắc chắn đáp lời: “Chơi điện thoại di động? Đọc sách?”
“Đọc sách! Đọc sách thì được!” Từ Linh Linh vỗ vỗ tay, lập tức nói mấy câu với người đằng sau. Chỉ chốc lát sau, đã có một người ôm một chồng sách tiến vào.