Chồng Tui Là Ngài Bơ

Chương 15

Lâm Cảnh phải tốn nhiều sức lắm mới nuốt ngược mấy câu chửi thể sắp dâng tới cửa miệng lại vào trong.

Mấy đốm sáng chả hiểu từ đâu ra đó sao cứ đinh ninh là thứ gì cậu cũng cho được vào mồm như thế chứ? Bố mày kén ăn lắm đấy có được không? Ít nhất vẻ ngoài mấy thứ mà bố mày ăn cũng gọi là tạm ổn có được không?

Dù cho là cá đuôi bạc đầu dẹt thì lúc không nhìn thấy đầu bọn chúng, bọn chúng cũng xem như là đẹp đúng chứ?

Cậu từ từ thở ra một hơi, hung hăng quay đầu lại, ba cái note tào lao đó đúng là càng đọc càng làm cậu nóng máu mà.

“Anh trai, đây là căn-tin của trường bọn em, lát nữa xong việc bọn em mời anh ăn cơm nhé, đồ ăn trong đó anh thích gì chọn đó… Móa, sao Vương Mật lại ở chỗ này, đi nhanh đi nhanh.”

Lâm Cảnh còn chưa kịp phản ứng lại, cậu chỉ nghe giọng điệu của Từ Linh Linh bên cạnh đột nhiên thay đổi, sau đó đã cảm thấy cánh tay phải mình bỗng bị một lực mạnh túm lấy kéo đi, cả người cậu giống như bay ra ngoài vậy.

Kế tiếp, những người khác đứng xung quanh cậu cũng lộ ra dáng vẻ như gặp kẻ địch nặng ký, bước nhanh chóng đi theo bước chân bọn họ.

“Chờ chút… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bọn họ vừa chạy ngược lại làm Vương Mật bên cạnh ngớ người ra, vốn cô ta chỉ muốn đi tới hỏi bọn họ đông người như vậy là đang định làm gì, nhưng bây giờ cô ta quyết chí muốn biết rõ đầu đuôi cho bằng được.

Sau đó, hai nhóm người bắt đầu tiết mục cậu đuổi tôi chạy mãi đến gần hai phút sau, bọn họ mới bị Vương Mật ngăn lại.

Lâm Cảnh ngơ ngác mà nhìn cô gái mặt quả táo đang đứng trước mặt cản trở bọn họ.

“Từ Linh Linh, cô chạy cái gì?”

Tính cách cô gái kia cực kỳ đanh đá, vừa mở miệng đã hỏi thẳng mặt Từ Linh Linh.

Từ Linh Linh kéo Lâm Cảnh ra phía sau nói: “Không có gì, dù sao cũng không liên quan gì đến cô.”

Vương Mật đương nhiên không tin, cô ta nhìn trái nhìn phải một vòng cuối cùng dừng mắt trên người Lâm Cảnh, sau đó cô ta cẩn thận quan sát cậu một hồi rồi đột nhiên nở một nụ cười ngọt ngào.

“Cô tìm người này ở đâu ra, body thoạt nhìn không tệ, cho bọn tôi mượn vẽ hai ngày nhé?”

Vương Mật đi vài bước về phía bọn họ, muốn vòng ra sau Từ Linh Linh nhìn Lâm Cảnh kỹ hơn song cô ấy chết sống không cho, hai người cứ thế “Xáp lá cà” với nhau ngay trước mặt Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh: “?”

“Đây là đang làm gì?”

Cậu trai vừa đưa nước cho Lâm Cảnh lên tiếng giải thích: “Vương Mật cũng là bạn học của chúng tôi, lần trước cô ta thua Từ Linh Linh trong một lần tranh giải, từ đó hai người họ cạch mặt nhau luôn.”

Lúc này Vương Mật ôm lấy eo Từ Linh Linh mà lớn tiếng kêu to: “Từ Linh Linh, sao cô ích kỷ thế! Cho bọn tôi mượn người vẽ hai ngày thì đã sao chứ?”

Từ Linh Linh lập tức nổi cơn tam bành mà cào mặt cô ta: “Anh Lâm một tiếng sáu trăm tệ, bọn tôi phải góp chung mới mời được anh ấy đến đấy!”

“Tiền có là cái gì, tôi cũng có thể chi tiền còn có thể chi nhiều hơn một chút.”

Từ Linh Linh vừa nghe được lời này nháy mắt bình tĩnh lại, cô ấy hỏi: “Thật sao?”

“Thật.”

Từ Linh Linh thu bàn tay cào người lại, Vương Mật cũng buông eo cô ấy ra, hai người làm như chưa từng xảy ra chuyện gì mà cùng nhau đi về nhóm.

Lâm Cảnh vây xem toàn bộ quá trình chỉ muốn nói: “Sinh viên bây giờ thật là co được dãn được.”

Rất nhanh, đoàn người đã rầm rộ đi đến phòng vẽ tranh, trước khi bắt đầu vẽ Từ Linh Linh lấy một cái túi lớn ra đưa cho Lâm Cảnh, sau đó dẫn cậu đến WC nam.

“Anh trai, tuy hôm nay anh đã sửa soạn rất đẹp rồi, nhưng bọn em còn muốn anh đẹp hơn nữa, làm ơn nha!”

Cô ấy chắp tay trước ngực tỏ vẻ đáng thương với Lâm Cảnh.