Cả Hoàng Cung Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 20

Còn trẻ như vậy đã chết rồi sao? Quý Cẩn Du kinh ngạc: [Thức khuya có hại thật đấy, vậy ta phải tìm cơ hội khuyên Thất tỷ tỷ, bảo tỷ ấy đi ngủ sớm, ta rất thích tỷ ấy, không muốn tỷ ấy chết sớm như vậy.]

Bát công chúa và Thất công chúa cũng đều kinh ngạc, bọn họ chỉ ra ngoài xem hiện trường bát quái, không ngờ lại nghe được tin tức quan trọng như vậy.

Sau hai chuyện Nguyệt - Phương hai vị quý nhân đánh nhau, cùng cung nữ trên cây ngự hoa viên rơi xuống, hai vị công chúa đối với lời nói của Quý Cẩn Du và hệ thống có thể nói là tin tưởng tuyệt đối.

Biết trước thời gian và nguyên nhân cái chết của mình, trong lòng Thất công chúa thầm cảm tạ trời cao đã cho nàng gặp được Tiểu Cửu.

Nàng ôm cô nhóc vẫn không ngừng vỗ lưng mình vào lòng, áp mặt vào mặt cô bé, vô cùng chân thành nói: "Cảm ơn Tiểu Cửu."

Quý Cẩn Du chỉ nghĩ Thất công chúa cảm ơn mình đã vỗ lưng, cong mắt cười: "Du Du không mệt."

Bát công chúa đứng trước mặt Thất công chúa, trừng mắt nhìn nàng, không nói gì: "Sau này không được xem thoại bản nữa."

Thất công chúa trừng mắt đáp trả. Thoại bản là mạng sống của nàng, đọc ít thì được, không đọc thì không thể nào.

Hai người đang im lặng đấu khẩu thì nghe thấy tiếng nói truyền đến từ con đường nhỏ: "Ồ, trời nắng thế này, đây là muội muội nào vậy, sao lại quỳ ở đây?"

Nghe thấy giọng nói của Hoàng quý phi, ba người cùng quay đầu nhìn lại, nhưng tầm nhìn bị một hàng hoa da^ʍ bụt bên đường nhỏ che khuất nên không nhìn rõ được.

"Thất tỷ, hình như là mẫu phi, chúng ta đi xem thử." Bát công chúa giả vờ ngạc nhiên, nhỏ giọng nói, sau đó từ trong lòng Thất công chúa bế Quý Cẩn Du lên đi về phía đường nhỏ.

Có chuyện hay để xem, Thất công chúa cũng không thở hổn hển nữa mà nhấc chân đi theo.

Hai người dẫn theo Tiểu Cửu, nhẹ nhàng đi đến sau hàng hoa da^ʍ bụt, nhìn ra ngoài qua khe hở giữa các cành cây.

Quý Cẩn Du vốn tưởng rằng hai người muốn ra ngoài chào Hoàng quý phi, không ngờ bọn họ lại lén lút trốn sau cây để lén nhìn.

Nghĩ đến cảnh hai người bọn họ nằm sấp trước cửa cung Trích Ngọc hôm qua, Quý Cẩn Du liền hiểu ra, hai vị công chúa này lại định xem náo nhiệt.

Vừa khéo nàng cũng thích xem, vì vậy cũng thò đầu ra ngoài nhìn.

Tôn tài nhân quỳ trên mặt đất, vừa nhìn thấy người đến là Hoàng quý phi chứ không phải hoàng đế, trong lòng vô cùng thất vọng.

Nhưng ả cũng không dám biểu hiện ra, chưa nói đã khóc trước: "Hoàng quý phi nương nương, thϊếp xuất thân hèn mọn, may mắn được bệ hạ yêu thương mới có cơ hội hầu hạ bệ hạ và các tỷ tỷ, là thϊếp không hiểu quy củ đã đắc tội với Phương quý nhân và Nguyệt quý nhân, thật sự không trách các nàng ấy."

Quý Cẩn Du vô cùng cảm thán, không hổ danh là Tôn tài nhân có thể kéo Hoàng quý phi xuống ngựa, hóa ra cũng khá có tâm cơ.

Hoàng quý phi chỉ hỏi một câu, ả đã đáp lại một câu dài như vậy, vừa ẩn ý nhắc đến sự sủng ái của hoàng đế đối với ả vừa lấy thân phận kẻ yếu, tiện thể cáo trạng Phương quý nhân và Nguyệt quý nhân.

Hoàng quý phi trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra hòa nhã: "Thật đáng thương, muội muội tối qua mới được sủng hạnh thân thể hẳn là còn chưa khỏe chứ, không chịu nổi việc quỳ như vậy, bản cung đã biết nỗi oan của muội, nhất định sẽ cùng Hoàng Hậu nương nương làm chủ cho muội, muội cứ về nghỉ ngơi trước đi."