Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn Bát công chúa, nghiêm túc hỏi: "Bát tỷ tỷ, Hoàng quý phi nương nương không thích Du Du sao?"
Nếu Hoàng quý phi không thích cô bé, cô bé vẫn nên mau chóng rời đi thì hơn.
Cho dù không thể được Hoàng quý phi yêu thích, tốt nhất cũng đừng khiến bà chán ghét, nếu không quay đầu lại sợ rằng sẽ chết nhanh hơn.
Cô bé chớp đôi mắt to đen láy, rụt rè hỏi câu này khiến Bát công chúa mềm lòng không chịu được, vội ôm cô nhóc vào lòng, dỗ dành: "Nói bậy, mẫu phi thích Tiểu Cửu lắm."
Quý Cẩn Du không tin lắm, nếu Hoàng quý phi thực sự thích cô bé, sao lại đột nhiên mặt lạnh bỏ đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Thấy cô bé hết nghiêng đầu, rồi lại nhíu mày, rõ ràng vẫn còn lo lắng.
Bát công chúa lại nói: "Mẫu phi có việc gấp, lát nữa sẽ về, người còn muốn giữ Tiểu Cửu lại ăn cơm."
Mẫu phi biết được chuyện của Tôn tài nhân chắc chắn sẽ muốn cảm ơn Tiểu Cửu.
Thất công chúa véo má phúng phính của cô bé, cũng gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Cửu đáng yêu như vậy, ai mà không thích chứ."
Với thân phận của hai người, căn bản không cần nói dối để dỗ dành một đứa trẻ không được bệ hạ sủng ái vui vẻ. Quý Cẩn Du tin rồi, vui vẻ cười: "Du Du cũng thích nương nương."
Tiểu cô nương mập mạp cười lên liền lộ ra hàm răng sữa nhỏ, nhìn thấy người ta vui vẻ, Thất và Bát công chúa cũng cười theo.
Hai người cười xong nhìn nhau, ăn ý đi ra ngoài: "Bây giờ mặt trời chưa quá to, chúng ta ra ngoài đi dạo."
Quý Cẩn Du đang muốn cho toàn bộ hậu cung thấy cô bé và Thất Bát công chúa quan hệ tốt, đương nhiên vui vẻ đi ra ngoài dạo cùng họ.
Sợ họ bế cô bé mệt, cô nhóc còn chu đáo đề nghị: "Du Du tự đi."
Cô nhóc mập mạp mềm mại, ôm vào lòng rất thoải mái, Bát công chúa còn chưa ôm đủ, lập tức từ chối: "Bát tỷ ôm muội."
Quý Cẩn Du giơ tay nhỏ lên vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, rất nghiêm túc nhắc nhở: "Du Du mập." Đừng lát nữa lại nói ôm mỏi tay.
"Tiểu Cửu còn biết mình mập à." Thất và Bát công chúa đều bị chọc cười, túm lấy khuôn mặt nhỏ của cô nhóc mà xoa.
Hai người không mang theo cung nữ, ôm Quý Cẩn Du vội vã đi, không bao lâu đã đến con đường nhỏ nhất định phải đi qua để đến cung Hoàng Hậu.
Ở phía xa xa, họ thấy một nữ tử mặc áo tím đang quỳ bên đường, bên cạnh ả còn có một cung nữ cũng đang quỳ, không biết đang nói gì, nhìn dáng vẻ đó giống như muốn đỡ ả dậy, nhưng lại bị nữ tử mặc áo tím hất ra mấy lần, cuối cùng chỉ đành thôi.
Quý Cẩn Du tò mò: [Thống Thống, đó là Tôn tài nhân phải không?]
Hệ thống có chút phấn khích: [Chính là ả ta, nhìn đi, lão hoàng đế sẽ nhanh chóng đến thôi.]
Thất và Bát công chúa nghe mà không đổi sắc, trong lòng nghĩ, chưa chắc đâu.
Họ đi theo con đường nhỏ rẽ vào, đi vào ngự hoa viên bên cạnh đến một cái đình nghỉ mát.
Thất công chúa ngồi xuống ghế gỗ, chống hông thở hổn hển: "Tiểu Cửu, tỷ tỷ mệt rồi, chúng ta ngồi đây nghỉ một lát nhé."
Quý Cẩn Du từ trong lòng Bát công chúa xuống, trèo lên ghế gỗ, vỗ nhẹ lưng Thất công chúa giúp nàng thuận khí.
[Thống Thống, sức khỏe của Thất tỷ tỷ thật không tốt, ngay cả ta cũng đi nhanh hơn tỷ ấy.]
Hệ thống tích cực giải thích: [Thất công chúa không thích vận động lại còn nghiện đọc thoại bản, hơn nữa ngày nào cũng thức khuya, thỉnh thoảng còn đảo lộn ngày đêm, thêm hai năm nữa mắt sẽ hỏng, sức khỏe cũng sẽ suy kiệt, chỉ sống đến mười chín tuổi là chết.]