Hoàng quý phi nghe thấy giọng nói non nớt kia thì ngẩng đầu nhìn một cái, cảm thấy đứa trẻ này nói chuyện nghe có chút kỳ lạ, nhưng cũng không để ý lắm, tiếp tục uống trà.
Hệ thống lật lật cốt truyện, nói: [Tôn tài nhân mới được bệ hạ phong sáng sớm đi đến cung Hoàng Hậu thỉnh an, trên đường về bị Phương quý nhân và Nguyệt quý nhân, đôi tỷ muội kia chặn lại một phen châm chọc mỉa mai, Tôn tài nhân bị mắng khóc bèn tức giận quỳ xuống tại chỗ, sống chết không chịu đứng lên.]
Bỗng nhiên một giọng nam vang lên bên tai, Hoàng quý phi giật mình, bàn tay cũng run lên khiến tách trà rơi xuống bàn, phát ra tiếng "choang", nước trà bắn tung tóe khắp bàn.
Bà không để ý đến bàn tay bị bỏng, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn quanh bốn phía, muốn xem là tên nô tài nào to gan lớn mật, dám dùng giọng điệu trêu chọc để bàn tán về cung phi.
Bát công chúa thấy vậy vội vàng đặt Quý Cẩn Du vào lòng Thất công chúa, đi tới giữ chặt tay Hoàng quý phi, cố ý lớn tiếng quan tâm: "Mẫu phi có bị bỏng không."
Nhưng quay lưng về phía Quý Cẩn Du, lại lén ra hiệu cho Hoàng quý phi, ra hiệu bà bình tĩnh.
Là công chúa mà nháy mắt ra hiệu, bộ dạng lén lút, Hoàng quý phi nhìn mà tức ngực, mặt lạnh cau mày chuẩn bị mắng vài câu.
Bát công chúa vội vàng nhặt tách trà lên nhét vào tay Hoàng quý phi, dùng khẩu hình nói: "Mẫu phi nghe trước đã."
Vừa dứt lời, liền nghe Tiểu Cửu và người nam nhân không biết trốn ở đâu đó lại nói chuyện.
Quý Cẩn Du: [Tôn tài nhân muốn dùng khổ nhục kế để bệ hạ thương xót?]
Hệ thống: [Đúng vậy, ả ta đánh chính là chủ ý này, ngươi đừng nói, Tôn tài nhân kia tuy dung mạo không xếp vào hàng đầu trong hậu cung, nhưng lão hoàng đế lại thật sự thích bộ dạng nhu nhược của ả ta, lát nữa nhận được tin hẳn là sẽ đi ôm ả ta, còn trách phạt đôi tỷ muội kia vì ả ta.]
Quý Cẩn Du cảm thán: [Bệ hạ vì Tôn tài nhân có thể trước tiên giáng Hoàng quý phi hai cấp, sau lại ban chết, bây giờ vì nàng ta mà phạt hai quý nhân cũng không có gì lạ.]
Hoàng quý phi cầm tách trà rỗng giả vờ uống trà, vẫn luôn âm thầm quan sát Tiểu Cửu.
Tiểu cô nương ngoan ngoãn dựa vào lòng Thất công chúa, miệng không mở nhưng vẫn luôn nói chuyện, khiến bà kinh ngạc vô cùng, có điều bà cũng không biểu lộ ra.
Cho đến khi nghe thấy lời cuối cùng của tiểu cô nương, trong lòng bà kinh hãi, tay lại run lên, Bát công chúa mắt nhanh tay lẹ vội vàng đưa tay đỡ lấy tách trà.
Hoàng quý phi không thể tin được nhìn về phía Bát công chúa, Bát công chúa vô cùng nghiêm túc gật đầu, dùng khẩu hình nói: "Là thật."
Hoàng quý phi biết đứa con gái này của mình ngày thường không đứng đắn nhưng lại chưa bao giờ nói dối, bà không kịp tìm hiểu sự kỳ lạ của Tiểu Cửu và người nam nhân kia, càng không kịp để ý đến những giọt nước trà trên quần áo, cứ thế đứng dậy vội vàng đi ra ngoài.
Thất công chúa và Bát công chúa nhìn nhau, đều thở phào nhẹ nhõm.
Sức chiến đấu của Hoàng quý phi người thường khó mà bì kịp, có thể nói chỉ cần bà biết được thì những nguy cơ trong tương lai đã giải quyết được hơn phân nửa.
Thấy Hoàng quý phi đột nhiên mặt mày sa sầm đi rồi, Quý Cẩn Du trong lòng không hiểu: [Thống Thống, Hoàng quý phi sao vậy?]
Hệ thống cũng thắc mắc: [Không biết.]
Quý Cẩn Du suy nghĩ một lúc không hiểu ra, liền nghĩ rằng dữ kỳ ở đây hao tổn tâm trí đoán già đoán non, tự mình suy diễn ra một đống có cũng được không cũng chẳng sao, không bằng trực tiếp hỏi cho rõ ràng.