Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Chương 81

"Rồi hai ngày trước, có một người trong lớp bọn tôi thích Nhị ca và đã nói xấu cậu. Trần Tinh đã cãi nhau ầm ĩ với bạn học đó, cơn giận khá là lớn."

"Không biết là cậu ta nghĩ cái gì nữa."

Ánh mắt Tạ Bệnh Miễn trầm tư, nhưng lại càng chú ý tới nam sinh bên cạnh hơn. Nhìn cậu im lặng, chỉ ăn đồ ăn trước mặt, hắn cảm thấy có chút đáng yêu.

Nhưng vẫn có chút đau lòng.

Hạ Thanh Từ không quan tâm nhiều đến Trần Tinh, chỉ ngồi nghe cậu bạn đối diện nói chuyện và dường như cũng không có ai đặc biệt quan tâm đến việc cậu có trả lời hay không, vì vậy Hạ Thanh Từ thoải mái chú tâm ăn phần của mình.

Hạ Thanh Từ cắn một miếng, liếc mắt nhìn con súc sinh bên cạnh đang tiến lại gần.

"Có cay không?"

Hạ Thanh Từ cảm thấy hơi cay, nhận ra trong mắt Tạ Bệnh Miễn mang theo một chút hiếu kỳ, thản nhiên nói: "Vẫn được."

Ngước đôi mắt xinh đẹp lên, Hạ Thanh Từ dừng một chút rồi hỏi: "Muốn thử không?"

Tạ Bệnh Miễn chưa kịp trả lời, Hạ Thanh Từ đã gắp ít thức ăn vào bát cho hắn rồi tiếp tục ăn phần của mình.

Vừa ăn vừa liếc mắt xem, có vẻ như là muốn nhìn thấy hắn ăn.

Ánh mắt của Hạ Thanh Từ giống như một chiếc móc nhỏ, mặc dù vẫn lạnh lùng nhưng lại chất chứa một chút tâm tư khó có thể nhìn ra, giống như một chiếc lông vũ gãi nhẹ vào tim của hắn.

Trên đường đến đây Hạ Thanh Từ còn giận vì Tạ Bệnh Miễn tự mình quyết định. Bây giờ nhìn lại thì có vẻ đã đỡ hơn đôi chút. Cậu ấy đã bị cái khác thu hút, đoán chừng là muốn nhìn Tạ Bệnh Miễn chịu thiệt.

Tạ Bệnh Miễn ăn hết đồ ăn mà Hạ Thanh Từ gắp vào bát cho mình. Hắn bình thường chỉ ăn thanh đạm, cay như vậy đương nhiên là không chịu được, vừa ăn vào mặt và tai đều đã nóng bừng.

"Nhị ca..." Mạnh Phi Du muốn nói gì đó nhưng bị Diệp Kỳ kéo lại, không nói nữa, nụ cười méo xệch. Cậu ta muốn nói Nhị ca đừng có giả vờ, nếu không sẽ chết thật đó.

Hạ Thanh Từ để ý tới mặt mũi đỏ bừng của Tạ Bệnh Miễn, tay cầm đũa có chút do dự, các nam sinh đối diện cũng chú ý tới, cười không ngậm được miệng.

"Nhị ca, đừng có cậy mạnh. Cậu không ăn đồ mà chị dâu gắp, cậu ấy cũng không trách cậu."

"Đúng đúng, chỉ nhìn thôi cũng thấy khó chịu rồi. Nhị ca, cậu uống chút nước rồi nuốt nhanh đi."

Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn uống hết nước trong ly, liền cảm thấy có gì đó không ổn, hình như hắn đang cầm ly của cậu.

Tạ Bệnh Miễn vừa uống một ngụm, ánh mắt Hạ Thanh Từ dừng lại ở chỗ mà môi hắn vừa mới chạm vào, không biết có phải là nơi cậu vừa mới uống hay không.

Chờ Tạ Bệnh Miễn đặt ly xuống, Hạ Thanh Từ mới nói: "Đây là ly của tôi."

"Ô." Tạ Bệnh Miễn đáp, cũng không để ý nhiều: "Không thấy."

Tạ Bệnh Miễn nhìn thẳng vào mắt của Hạ Thanh Từ và đẩy cái ly của mình đến trước mặt cậu: "Vậy cậu dùng của tôi đi, tôi chưa uống qua."

Hạ Thanh Từ nhìn nước bên trong còn đầy, rồi nhìn Tạ Bệnh Miễn đang cầm cái ly của mình, nhìn một lúc rồi quay mặt đi, không thể nào lấy lại cái ly đó được.

Dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, mọi người nói cười vui vẻ. Hạ Thanh Từ ăn phần của mình, không có tham gia. Đề tài thỉnh thoảng lại chuyển qua cậu, cậu không muốn trả lời thì Tạ Bệnh Miễn sẽ trả lời thay.

Hạ Thanh Từ để ý thấy Tạ Bệnh Miễn chưa bao giờ đυ.ng qua bất kỳ đồ ăn nào có ớt, trên mặt đã không còn đỏ nhưng tai hắn vẫn còn có chút hồng hồng, cậu không khỏi nhìn chằm chằm thêm hai lần nữa.

Chú ý tới tầm mắt của cậu, Tạ Bệnh Miễn nghiêng đầu lại, hơi nâng khóe môi, nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi sau đó nhìn vào trong bát của cậu.

"Có cay không?" Hạ Thanh Từ cảm giác lỗ tai mình như bị chạm vào, người bên cạnh lại gần với chút hiếu kỳ: "Có muốn tôi gọi cho cậu một ly sữa tươi không?"

"Không cần."

Hạ Thanh Từ nghiêng đầu, không cho Tạ Bệnh Miễn chạm vào tai mình. Trên bàn chỉ có Tạ Bệnh Miễn nói chuyện với cậu, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du thỉnh thoảng chỉ nhìn bọn họ rồi cũng nói chuyện với những người khác.

"Kỳ nghỉ đông có phải Nhị ca định đi nơi khác thi đấu không?" Trên bàn có người hỏi tới.

Tạ Bệnh Miễn thu tay lại, vành tai đối phương cũng rất nóng, nhưng ngược lại nhìn không có đỏ, lên tiếng: "Chắc là trước Tết."

"Thi đấu ở đâu, Nam Thành à?"

Tạ Bệnh Miễn "ừm" một tiếng, khi nghe thấy hai từ "Nam Thành" Hạ Thanh Từ cũng ngoái đầu nhìn sang, kỳ nghỉ đông này cậu cũng định đi Nam Thành.

Cậu muốn đến thăm mộ của mẹ trước năm mới.

"Bài hát Nhị ca viết thế nào rồi? Có nắm chắc không?"

"Vẫn ổn." Tạ Bệnh Miễn thản nhiên đáp.

Trong suốt thời gian lên lớp, hắn ngày nào cũng viết. Thời gian còn hơn một tháng, giai điệu đã viết xong nhưng lời vẫn chưa hoàn thành. Hơn nữa còn phải dành thời gian để mà luyện tập nên chắc sẽ khá là bận trong khoảng thời gian sắp tới.