Tránh Xa Nam Thần Cố Chấp

Chương 82

"Cố lên, có lên." Một cậu bạn vừa nói vừa khui chai rượu vang đỏ trong tay, rót một ly cho Tạ Bệnh Miễn rồi cũng rót cho mình một ly.

"Để tôi nâng ly kính Nhị ca trước. Cậu ấy đã giúp chúng ta giành được chiến thắng hôm nay."

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn. Tửu lượng Nhị ca thế nào? Nếu được thì nâng ly từng người một với bọn tôi."

Các nam sinh bên cạnh đều cười rộ lên, Diệp Kỳ nói: "Tửu lượng cậu ấy thật sự không tốt, còn..."

Diệp Kỳ nhớ lại bộ dáng khi say của Nhị ca mình, cảm thấy nhức nhức cái đầu: "Tốt nhất là đừng cho cậu ấy uống, kính một ly thôi, uống với từng người cậu ấy chịu không được đâu."

"Ha ha ha ha, tôi nghe Kỷ Nguyện nói Nhị ca uống say rất là quấn người, có đúng không? Trong điện thoại tôi vẫn còn video mà Kỷ Nguyện gửi."

Tạ Bệnh Miễn nhướng mày nhìn hắn, nhận ra mình vô tình lỡ lời nên cậu bạn lập tức cười hì hì đổi chủ đề.

"Chỉ một ly thôi. Tôi uống nhiều sẽ gây phiền phức." Thế này thì Tạ Bệnh Miễn không thể không nể mặt cho được, hắn cầm lấy ly nâng lên cụng một cái rồi uống cạn.

"Vậy tôi cũng nâng ly kính Nhị ca." Mạnh Phi Du nói rồi nhìn sang Hạ Thanh Từ: "Lớp trưởng, chuyện lúc trước tôi còn chưa xin lỗi cậu. Thật xin lỗi, ly này tôi mời cậu."

Mí mắt Diệp Kỳ giật giật, hắn cảm thấy Mạnh Phi Du là không có ý tốt.

Đối mặt với ánh mắt nửa cười như không của Tạ Bệnh Miễn, Mạnh Phi Du làm bộ như không biết Nhị ca là đang cảnh cáo mình, nhìn Hạ Thanh Từ rồi rót cho cậu một ly.

Hạ Thanh Từ bị gọi tên, rượu đã được đẩy tới trước mặt, rượu trong ly sóng sánh còn có thể ngửi được mùi thơm thoang thoảng của rượu. Cậu bị cả một vòng người dõi mắt nhìn sang, người rót rượu cho cậu lấy danh nghĩa là xin lỗi, cậu không thể không tiếp.

Đầu ngón tay còn chưa chạm vào, bàn tay khác bên cạnh đã nâng ly lên, Tạ Bệnh Miễn cười nói: "Tôi uống thay cậu ấy, cậu ấy phải về sớm, khó mà giải thích được với người nhà.

"Được." Mạnh Phi Du nói thêm: "Cậu phải uống hết nha. Không thể bởi vì mối quan hệ tốt của hai ta mà không uống được."

Diệp Kỳ gật đầu, đoán rằng Mạnh Phi Du là đang muốn chuốt say Nhị ca. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao có quấn thì cũng là quấn lớp trưởng, không thể nào quấn tới mình nên Diệp Kỳ cũng phụ thêm dầu vào lửa.

"Đúng, đúng." Vài người khác cũng phụ họa theo: "Nhị ca đã muốn giúp thì sao không uống hết cho được."

Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn, không biết tượu lượng của hắn thế nào nhưng dựa theo những gì mới vừa nghe được thì hình như không được tốt cho lắm. Không biết uống nhiều sẽ làm ra những gì.

Trong lúc Hạ Thanh Từ suy nghĩ Tạ Bệnh Miễn đã uống hết hai ly, sau đó dù có nói thế nào cũng không chạm vào rượu nữa.

Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du để ý Nhị ca, có chút kinh ngạc khi phát hiện Nhị ca hôm nay khá là đàng hoàng, hai người nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Hôm nay sao vậy? Không phải bình thường uống xong cậu ta liền làm càn sao...Sao hôm nay im lặng thế?"

"Tôi đoán là do lớp trưởng đang ở đây. Nhìn đi, Nhị ca vẫn luôn nhìn về phía lớp trưởng. Có lẽ Nhị ca muốn giữ thể diện, không muốn bị mất mặt trước mặt lớp trưởng."

Nghe được những lời cuối cùng của họ, tai Hạ Thanh Từ giật giật. Khóe mắt liếc về phía của Tạ Bệnh Miễn, vốn dĩ hắn đang nói chuyện với mấy nam sinh đối diện nhưng bây giờ lại im lặng, nhìn chằm chằm vào cậu.

Phát hiện Hạ Thanh Từ đang nhìn mình, Tạ Bệnh Miễn nghiêng đầu sang chỗ khác, giả vờ như không nhìn cậu.

Hạ Thanh Từ thu tầm mắt lại, vừa quay đầu đi thì lại cảm giác có ánh mắt mãnh liệt lại dán lên người của mình, có chút nóng rực và còn mang theo du͙© vọиɠ chiếm hữu mãnh liệt.

"Lớp trưởng, lát nữa cậu phải về sớm..." Diệp Kỳ muốn hỏi Hạ Thanh Từ, nhưng chưa kịp nói xong thì đã cảm thấy sau lưng lạnh buốt, quay đầu liền chạm phải ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn.

Nhìn bề ngoài, dường như không có gì thay đổi so với thường ngày, nhưng trong mắt lại có phần âm trầm hơn một chút.

Chỉ vì Diệp Kỳ nói chuyện với Hạ Thanh Từ.

"Bắt taxi về trường." Hạ Thanh Từ đáp, xe của cậu vẫn còn ở trường, lúc ra về Hạ Thanh Từ đã đem ra đậu ở trước cổng, lát nữa qua lấy là được.

Vừa trả lời Diệp Kỳ xong, đầu ngón tay đã chạm vào một mảnh hơi ấm, tay cậu bị một bàn tay khác nắm chặt. Bàn tay kia lại dày và rộng hơn cậu một chút, đầu ngón tay còn có vài vết chai mỏng, nắm lấy tay và kéo cậu khẽ lệch sang bên.

Hạ Thanh Từ theo bản năng muốn rút ra nhưng đối phương đã chú ý tới nên đã nắm chặt hơn nữa.

Không ai trên bàn nhận thấy sự bất thường của họ, hoặc chỉ là đang giả vờ không biết gì. Hạ Thanh Từ nhìn Tạ Bệnh Miễn, hơi hạ giọng: "Cậu đang làm cái gì? Buông ra."

Chạm phải ánh mắt của Tạ Bệnh Miễn, ánh mắt sâu thẳm, lúc không cười có chút lạnh lùng. Lúc này trong mắt hiện lên một tầng u tối, khi nhìn cậu liền mang theo vài phần tập trung và nghiêm túc.