Thẩm Ý đứng đó, lưng hơi cứng ngắc, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Hạ Thanh Từ ở trong đám người, sự ồn ào xung quanh không hợp với hắn chút nào.
Sau hai lần bị phớt lờ, Thẩm Ý lại gọi "Bạn học", cố gắng dùng đầu ngón tay kéo lấy đối phương. Phía sau truyền đến tiếng nói cười của một số nam sinh, đột nhiên lưng Thẩm Ý cảm thấy đau nhức, tiếng xin lỗi cũng liền vang lên.
Cơ thể bị va phải khiến Thẩm Ý có chút mất thăng bằng, lùi sang bên cạnh vài bước, nam sinh đằng sau ôm ghế lên tiếng xin lỗi.
"Xin lỗi, vừa rồi tôi không nhìn thấy..."
Thẩm Ý thấp giọng: "Không sao." và hỏi cậu ta về vị trí của lớp 15.
"15 à, bọn họ là lớp ra về đầu tiên. Dù sao cũng là lớp tốt nhất, nếu muốn tìm ai thì cậu có thể đến phòng học, có lẽ bọn họ còn chưa đi đâu."
Lớp học của Hạ Thanh Từ, hắn có nhớ.
Thẩm Ý xoay người lại, đi về phía phòng học nhưng trong lớp không có ai nên hắn lại một mình quay về sân tập.
Sân tập vắng tanh, đã không còn người nào.
Thẩm Ý thu dọn đồ đạc và đi đến cổng trường, trước trường Tam Trung có hai hàng cây ngô đồng, đoàn người đều là mặc đồng phục lam trắng của Tam Trung.
Ánh đèn đường kéo dài bóng người, lượng người ở cổng trường cũng dần thưa bớt. Thẩm Ý dùng đầu ngón tay ấn lên màn hình, cứ vài phút lại kiểm tra tin nhắn, hắn biết Hạ Thanh Từ không mang theo điện thoại, nhưng nếu về nhà đối phương sẽ lập tức gửi tin nhắn cho hắn ngay.
Hạ Thanh Từ còn chưa gửi tin nhắn, biểu thị rằng vẫn chưa về nhà, trong trường cũng không có ai, cũng không biết là đã đi đâu.
Thẩm Ý có chút lo lắng cho Hạ Thanh Từ, hắn đợi ở trường gần một tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy ai cả.
Một tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại, Tɧẩʍ ɖυ Hàm yêu cầu hắn nhanh chóng về nhà. Thẩm Ý nhấp vào tin nhắn hiển thị đã đọc.
Sau đó Thẩm Ý mới nhận ra rằng ngoài điện thoại di động thì hắn và Hạ Thanh Từ hầu như không còn cách nào khác để liên lạc được với nhau.
Nó giống như một sợi chỉ mỏng manh nối hai người lại, nếu sợi chỉ đó đứt sẽ chẳng còn gì cả.
Không biết qua bao lâu, điện thoại di động mới vang lên, một avatar quen thuộc gửi tin nhắn đến.
Đầu ngón tay Thẩm Ý cứng đờ, hắn liếc nhìn tòa lớp học phía xa đã tắt đèn, ánh mắt rơi vào dòng chữ trên màn hình, đầu ngón tay không chút cử động.
Hắn rất lâu vẫn không trả lời.
*
Thẩm Ý không trả lời tin nhắn, Hạ Thanh Từ cũng không đăng xuất tài khoản, ghi chú trong điện thoại đều rất gọn gàng ngăn nắp.
"Lớp trưởng." Diệp Kỳ gọi cậu.
Trong mắt Hạ Thanh Từ không chút cảm xúc nhìn Diệp Kỳ, yên lặng chờ đợi lời nói tiếp theo.
"Lời nói lúc chiều tôi xin rút lại, thực xin lỗi." Diệp Kỳ ho khan, trong lòng có chút khó chịu: "Tôi quá cực đoan, cậu đừng để trong lòng."
"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Những gì tôi nói với cậu thật quá khốn nạn. Tôi xin lỗi."
Giọng điệu xin lỗi của Diệp Kỳ khá là chân thành, dù sao Nhị ca của hắn cũng đã nói như vậy, hắn cũng hiểu lời của mình trước đó rất là thiếu tôn trọng.
"Không sao." Hạ Thanh Từ nói.
Mạnh Phi Du nhìn vẻ mặt dè dặt của Diệp Kỳ ở bên cạnh, không nhịn được: "Lúc trước cậu còn chê tôi nói nhiều, bây giờ đến lượt cậu, tháng sau cậu giúp lớp trưởng trực nhật đi."
"Cậu còn nói tôi." Diệp Kỳ đáp trả: "Cũng không biết là ai áy náy mà không dám xin lỗi, ngược lại chỉ dám chuyên cần nộp bài tập."
"Hai người các cậu kẻ tám lạng người nửa cân." Tạ Bệnh Miễn nói: "Việc thu bài tập tháng sau của lớp trưởng đều giao cho hai cậu."
Hạ Thanh Từ thấy Thẩm Ý vẫn chưa trả lời, đợi một lúc rồi mới thoát ra, gửi một tin nhắn khác cho ba mình, sau đó trả lại điện thoại cho Tạ Bệnh Miễn.
Đồ ăn nhanh chóng được mang ra, hai món cực kỳ cay mà Hạ Thanh Từ gọi đã được đặt trước mặt cậu, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi gia vị bốc lên, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác.
"Chị dâu thật sự có thể ăn cay giỏi như vậy sao?"
Tạ Bệnh Miễn liếc mắt một cái, khóe môi giật giật, không trả lời. Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.
Người phục vụ còn đưa thêm cho họ một chai rượu đỏ, đó là rượu vang, nồng độ không thấp, nhìn như một loại mặc hàng xa xỉ. Đương nhiên bình thường bọn họ sẽ không được tặng, chắc là vì có người cao quý ở đây.
"Nhờ phúc của Nhị ca sao?" Một nam sinh cầm lấy chai rượu, tạm thời không có mở, đồ ăn đã mang ra gần hết, bọn họ không có quy tắc gì nên mọi người cũng đều động đũa.
Ba người còn lại là học sinh lớp 11, trong đó có người hỏi: "Chị dâu, cậu có biết Trần Tinh lớp bọn tôi không?"
Hạ Thanh Từ không trả lời, nam sinh kia thì cứ tiếp tục nói.
"Tôi nghĩ hình như cậu ta có ý với cậu, cũng hay nhắc về cậu."
"Ừmmm, cậu ta chỉ nói những điều tích cực về cậu... Trước đây trong lớp có người bàn tán về cậu, nhưng cậu ta lại không lên tiếng. Tôi thấy điều đó khá là hèn. Dù sao trước đây hai người không phải là bạn sao?"