Hạ Thanh Từ không đổi, sợ Tạ Bệnh Miễn sẽ đổi của mình nên hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Thấy đối phương không muốn đổi, Tạ Bệnh Miễn có chút bất lực. Hắn đọc vài tên món, nhìn đầu ngón tay mảnh khảnh đang nhấn vào từng cái một trên màn hình, chọn cho hắn đều là không cay.
"Tuế Tuế, sao cậu biết tôi không ăn cay?"
Hạ Thanh Từ trả lại máy tính bảng, không buồn trả lời.
"Cho tôi mượn điện thoại."
Lúc ra về, Hạ Thanh Từ không có nói với Thẩm Ý, không biết cậu ấy đã về hay chưa, định nhắn tin hỏi thăm một chút.
Tạ Bệnh Miễn gọi thêm mấy món mà bình thường Hạ Thanh Từ thích ăn, đều chọn cay nhẹ. Tay còn lại của hắn thì sờ vào điện thoại trong túi đồng phục, nghĩ tới điều gì liền nhanh tay ấn ấn trên điện thoại, hình nền đã được thay đổi.
Nó đã được đổi thành ảnh chụp chung hôm nay của họ.
"Nhắn tin cho bạn à?"
Hạ Thanh Từ nhận lấy điện thoại, "ừm" một tiếng và hỏi mật khẩu màn hình khóa của Tạ Bệnh Miễn, sau đó nhấp vào Wechat. Trên đó vẫn đang là tài khoản của Tạ Bệnh Miễn và cậu ngay lập tức có thể nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc của mình.
Ảnh đại diện của cậu được ghim trên cùng, ghi chú là "Cà rốt nhỏ". Đầu ngón tay của Hạ Thanh Từ thoáng khựng lại, đăng xuất, đăng nhập vào tài khoản của mình.
"Hôm nay Nhị ca có phải là cố ý chơi như vậy không? Tôi thấy khi trọng tài thổi còi, hoa khôi của Trung học số 14 có vẻ không vui, chắc là tức chết rồi."
"Ha ha ha, tôi cũng nhìn thấy, bọn họ là đáng đời. Chẳng phải lúc đầu bọn họ dựng ngón giữa với chúng ta sao?"
Tạ Bệnh Miễn vừa để tâm đến người bên cạnh, cố gắng nghĩ xem cậu nam sinh cạnh mình sắp sửa nhắn cái gì cho tên con trai khác, vừa mỉm cười thản nhiên đáp: "Không phải đâu, chỉ tùy tiện chơi thôi. Tôi cũng không ngờ là có thể thắng được." -
Mạnh Phi Du không nói nên lời, chỉ có kẻ ngốc mới tin lời của Nhị ca. Hắn nhận thấy Diệp Kỳ cũng đang chú ý đến lớp trưởng, liền hỏi: "Cậu muốn nói gì với lớp trưởng à?"
Vì mọi người đang nói chuyện nên giọng của bọn họ đã bị lấn át, không cần lo lắng Hạ Thanh Từ sẽ nghe thấy được.
Diệp Kỳ quay lại, gật đầu nói: "Tôi phải xin lỗi lớp trưởng."
Tin nhắn soạn rất nhanh, Hạ Thanh Từ dùng đầu ngón tay nhấn lên màn hình, gửi cho Thẩm Ý một tin rằng cậu đi rồi, Thẩm Ý đã về chưa.
Thẩm Ý rất lâu vẫn chưa trả lời.
"Không cần làm, dù sao cũng có người giúp. Không phải cậu ta nói có thể tự mình làm được sao, việc còn lại cứ giao cho cậu ta đi."
"Chúng ta về trường trước."
"Nhưng......"
"Nhưng cái gì mà nhưng." người bên cạnh thúc giục: "Nếu muốn thì cậu cứ việc ở lại. Dù sao cậu ta cũng là tự nguyện. Trước đây lớp của cậu ta không có đủ chỗ cho tình nguyện viên, cho cậu ta đến xem thi đấu đã là tốt lắm rồi."
Cô gái muốn nói rằng cậu ta thậm chí còn không được xem thi đấu, lúc nào cũng bị gọi đi chạy việc vặt, chỉ nhìn thôi cũng thấy khổ cực rồi. Nhưng cô chắc chắn rằng mình không muốn ở lại nên cũng không nói gì thêm, bĩu môi cất bước đi theo.
Ở phía xa có một nam sinh đội mũ tình nguyện màu đỏ và mặc đồng phục của trường bọn họ. Sau trận đấu, rất nhiều thiết bị cần phải được thu dọn và tình nguyện viên cũng được giao cho một phần nhỏ.
Nhiều người đã làm xong phần của mình rồi rời đi, trong khi có một vài người không muốn làm mà muốn trực tiếp về trường luôn nên đã đẩy phần việc còn lại sang cho người khác.
Vốn dĩ Thẩm Ý làm xong việc thì có thể về, nhưng hắn còn phải đợi người nên đã nán lại. Mấy bạn làm chung thì đã về trước, hắn chỉ có thể làm nốt những phần việc còn lại.
Thẩm Ý bưng đồ đến phòng thiết bị, trời đã xế chiều, mồ hôi dọc theo sống mũi trượt xuống. Hắn đã đợi ở sân tập khá lâu, nhưng Hạ Thanh Từ lại không có đến tìm hắn.
Trên quần áo của Thẩm Ý dính rất nhiều bụi, trông có vẻ hơi bẩn. Thẩm Ý không quen ai ở Tam Trung, đợi mãi không thấy người nên đã đến khán đài để tìm.
Hiện tại thi đấu đã kết thúc, Thẩm Ý đội mũ tình nguyện đi dọc khán đài tìm từng lớp một, đi hết một vòng quanh sân nhưng không hề tìm thấy lớp của Hạ Thanh Từ.
Thẩm Ý không thích nói chuyện nhưng lúc này đành phải mở lời. Người đến người đi đều là học sinh của Tam Trung. Về cơ bản, họ đều đi theo tốp 3, tốp 5 và đều đang nói về trận đấu của ngày hôm nay.
"Bàn thắng cuối do Tạ Bệnh Miễn ghi được quá ngầu, là do cậu ta cố ý sao? Thả cho đội bạn ghi điểm liên tục, tệ quá đi mà."
"Nếu tôi học ở Trung học số 14, chắc tôi sẽ tức chết tại chỗ mất. Cậu có thấy mặt đội trưởng của họ lúc ra về không, kém đến không thể nào đỡ được."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha hả hê lòng người."
"Bạn học." Thẩm Ý khó nhọc thốt ra hai chữ, giọng nói trầm thấp lạnh nhạt, xung quanh quá ồn nên giọng của hắn đã bị che lấp vào trong dòng người, không ai để ý tới hắn.