Tôi Biết Yêu Rồi

Chương 12

12

" Tôi thích cậu! Cậu có thể thử yêu đương với tôi không?"

" Hả? Anh nói gì, tôi nghe không rõ... anh nói lại đi..."

Nguyên Mạn mỉm cười nhìn vẻ mặt đang ửng hồng của hắn, tên sếp lạnh lùng của cậu cũng có ngày như thế này sao? Đúng là không thể ngờ được...

" Có những cái chỉ nên nói một lần thôi... cậu không nghe được thì thôi, tôi sẽ không nhắc lại nữa..."

" Anh có biết điều anh vừa nói vi phạm nội quy công ty không?"

" Cậu quên tôi là chủ tịch rồi sao? Tôi có thể hủy bỏ hết tất cả mà..."

Hắn cúi mặt xuống nói nhỏ vào tai cậu, bản thân cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa. Chỉ là không thể ngờ, giờ đây lại có một khiến hắn thay đổi, cũng có thể phá vỡ những nguyên tắc đã đặt ra...

" À... thì ra anh thích đặt nội quy để ức hϊếp người khác, còn muốn hủy lúc nào là hủy hả?"

" Cậu tưởng ai cũng có thể khiến tôi thay đổi hay phá hủy một nội quy nào đó sao?"

Sắc mặt hắn trở nên tối sầm, cuối cùng thì những lời nói từ nãy đến giờ cậu vẫn không hiểu, vẫn luôn nghĩ hắn thích ức hϊếp người khác...

" Xem kìa... tôi mới đùa một chút anh đã giận rồi, anh có biết anh giận trông xấu lắm không?"

".........."

" Tôi xin lỗi, thật ra tôi thấy chủ tịch tuy đôi lúc lạnh lùng, nghiêm khắc, khó tính nhưng thật ra rất tốt bụng, rất biết quan tâm chăm sóc người khác..."

Cậu nở nụ cười, để lộ hai má lúm, nụ cười ấy như ánh nắng ban mai soi chiếu tâm hồn hắn. Nó khiến sự tức giận trong lòng hắn tan biến, trái tim như muốn nhảy khỏi l*иg ngực...

" Cậu có thể đừng cười nữa được không?"

" Sao vậy?"

" Nắng quá, tôi sợ da mình đen đi mất..."

" Anh đang thả thính tôi sao?"

Cậu trầm ngâm hỏi lại, ánh mắt đăm chiêu nhìn hắn, vẫn chưa hiểu ý hắn là gì...

" Không... cậu ra đường cứ cười thế này... tôi...tôi sợ sau này ai làm người yêu cậu sẽ bị mọc sừng mất..."

" Anh yên tâm, tôi chỉ cười với người tôi yêu thôi..."

Vừa nói cậu vừa quay mặt đi, vừa xấu hổ, lại vừa không muốn hắn thấy khuôn mặt đỏ ửng của mình. Còn hắn nghe câu này cũng xao xuyến không kém, không biết là thật hay thả thính. Nhưng thật lòng hắn chỉ muốn cả đời này che chở cho người trước mặt.

" Tôi có thể xem đây là một câu thả thính, hay tỏ tình được nhỉ?"

" Anh nghĩ thế nào là tùy anh..."

Không gian giữa hai người rơi vào im lặng, mãi đến một lát sau hắn mới dám ngước mặt lên nhìn cậu... Hôm nay cho dù có bị từ chối, hắn vẫn muốn nói ra hết cảm xúc trong lòng mình.

" Nguyên Mạn này... thật ra... tôi có chuyện muốn nói với cậu..."

" Có chuyện gì mà mặt anh nghiêm trọng vậy?"

" Thật ra tôi... nãy giờ tôi rất nghiêm túc, cậu có thể..."

Nói đến đây, Viên Khải bỗng nhiên ngưng lại, ánh mắt hướng về phía Nguyên Mạn, cậu cũng nhìn hắn, vẻ mặt khó xử không kém.

" Chủ tịch à... chuyện này..."

" Cậu cứ suy nghĩ kỹ, rồi trả lời tôi cũng được, thật sự trước giờ chưa có ai mang lại cho tôi những cảm xúc giống như cậu, nên tôi rất mong chúng ta có thể..."

" Ngoài kia còn rất nhiều người xứng với anh hơn tôi mà... tôi đâu có gì xứng với anh đâu chứ"

Hôm nay cậu bất ngờ lắm, rất bất ngờ khi một người lạnh lùng như hắn lại nói ra những lời như vậy, càng bất ngờ hơn khi người hắn nói lại là cậu. Cậu cũng không hiểu mình có thích hắn không nữa, chỉ là bản thân cảm thấy rất tự ti, hắn là chủ tịch của một công ty lớn, còn cậu ngoài ôm một món nợ lớn ra thì chẳng có gì trong tay cả.

" Ai bảo vậy, cậu còn trẻ nhưng rất giỏi, không chỉ vậy mà lúc nào cũng nỗ lực cố gắng... tôi mới sợ không xứng với cậu..."

" Anh cứ nói quá, anh quen tôi không sợ người khác gì vào đánh giá sao? "

" Tôi không quan trọng mấy chuyện đó, chỉ cần cậu chấp nhận tôi... mọi thứ còn lại tôi đều có thể lo được..."

Viên Khải ôn nhu nói, hắn biết vài lời nói này chẳng thay đổi được gì, ngay cả khi cậu từ chối hắn cũng không sao. Hắn sẽ để thời gian chứng minh cho tất cả.

Những ngày cậu ở bệnh viện, hắn mời bác sỹ giỏi nhất về điều trị cho cậu, vứt bỏ mọi công việc chỉ để ở bên chăm sóc cậu. Hắn hi vọng rằng một ngày nào đó sự chân thành của mình sẽ khiến cậu rung động.

Suốt hơn hai tuần, cậu cuối cùng cũng được xuất viện. Về nhà hắn cũng đến ở chung để chăm sóc cậu, dù cậu né tránh thế nào cũng không thoát khỏi hắn.

" Mạn Mạn... tặng cậu này..."

Vừa nói hắn vừa đưa cho cậu một hộp quà nhỏ, trong đó có một sợ dây chuyền mà hắn đã chọn cả buổi sáng.

" Sao lại tặng cho tôi..."

" Tôi thấy đẹp nên mua tặng cậu."

" Nhưng hôm nay có phải ngày gì đâu, hơn nữa sao lại tặng tôi dây chuyền... tôi là con trai cơ mà?"

" Ừ... chẳng lẽ cứ phải ngày gì mới tặng được hay sao? Mà cậu không nói tôi cũng quên mất cậu là con trai đấy..."

Hắn cười khẩy, buông một câu châm chọc, thật ra hôm nay là lễ tình nhân nên hắn mới mạo phép mua quà tặng cậu, nhưng cậu dường như quên mất thì phải...

" Anh... anh muốn chết sao... anh có tin tôi đánh anh không?"

" Cậu mới khỏi bệnh mà hung dữ quá, ai mà dám yêu cậu chứ..."

Nói rồi hắn vừa xuống bếp nấu đồ ăn, không dám đứng đó nữa, không biết có phải vì sợ bị từ chối không nữa nhưng lòng hắn khó chịu lắm. Nếu cậu không nhận quà thì chắc chắn mọi cố gắng bấy lâu nay của hắn cũng trở nên vô ích.

Dạo đó, hắn ngày ngày chở cậu đi làm, tối đến lại qua nấu ăn cùng cậu, dường như không phải cậu làm giúp việc cho hắn nữa mà hắn trở thành giúp việc của cậu.

Bản thân Viên Khải cũng không thể ngờ được, lại có một ngày bản thân thay đổi như vậy. Cái tính trẻ con, ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân của trước đây cũng biến mất, yêu cậu làm hắn trưởng thành, suy nghĩ cũng trở nên chín chắn hơn.

" Chủ tịch, anh xem... tôi đeo sợ dây chuyền này có đẹp không? Sợ dây chuyền anh tặng tôi hôm trước đó?"

Cậu tươi cười đứng trước mặt hắn, nụ cười dịu dàng ấy lại một lần nữa khiến trái tim hắn lệch nhịp.

" Thư ký... à không em yêu của tôi đeo gì cũng đẹp cả..."

" Anh cứ nói quá, tôi làm sao bằng mấy cô gái theo đuổi anh ngoài kia chứ..."

" Cho dù có bao nhiêu người theo đuổi tôi đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ theo đuổi mình cậu."

Nguyên Mạn ngơ người, tim bỗng đập lệch nhịp, tự nhiên lại thấy những câu thả thính đó ấm áp biết bao? Nó rốt cuộc là loại cảm xúc gì cơ chứ?

----------

" Thư ký... mau vào đây?"

Hắn từ trong nhà tắm gọi với ra, giọng điệu vô cùng gấp gáp...

" Anh đang tắm, gọi tôi vào làm gì?"

" Cậu vào tắm cho tôi..."

" Anh điên rồi? Tại sao tôi phải tắm cho anh?"

Cậu đỏ mặt hét lớn, hắn bám cậu cả ngày chưa đủ sao, đến ngay cả việc tắm cũng cần cậu, rốt cuộc hắn có biết ngại không?

" Cậu ngại sao? Có gì mà phải ngại chứ, chúng ta là con trai cả mà... cậu mau vào đây kỳ lưng cho tôi..."

" Tại sao tôi phải làm vậy? Đây đâu phải việc của thư ký?"

" Không phải việc của thư ký nhưng là việc của người làm... cậu có tin tháng này tôi trừ lương cậu không?"

Nghe hắn nói cậu miễn cưỡng bước vào phòng tắm, vừa trông thấy thân hình lực lưỡng đó mặt cậu đỏ ửng. Nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại, tay với khăn tắm kỳ lưng hắn...

" Mở mắt ra... hơn nữa làm mạnh vào, con trai gì mà sức yếu như vậy..."

" Anh... anh không nhìn thì làm sao biết tôi không mở mắt?"

Cậu bối rối phản bác lại, hắn không có liêm sỉ nên không biết ngại, còn cậu cũng biết ngại chứ?

" Không phải lần trước đã thấy rồi sao, lần này thấy nữa cũng có sao đâu..."

Khi tắm xong thì hắn vô liêm sỉ bật vòi sen, cậu không tránh kịp nên toàn thân ướt mẹt...

" Anh quá đáng vừa thôi chứ? Anh muốn chết sao?"

Nguyên Mạn tiến lại gần đưa tay lên định cho hắn một trận. Nhưng vì sàn nhà quá trơn nên vô tình ngã vào người hắn, cả khuôn mặt ửng đỏ lại một lần nữa ập vào l*иg ngực săn chắc, nóng bỏng đó.

" Aaaaa...."

#còn

#p/s: sắp yêu nhau rồi nha m.n? Ai hóng ko ạ?