11
Viên Khải tỉnh dậy thì trời đã chập tối, hắn thấy mình đang nằm trên tay Nguyên Mạn. Cố gắng ngồi dậy, nhớ lại mọi chuyện nhưng đập vào mắt hắn là hình ảnh Nguyên Mạn nằm bất động ở đó, khuôn mặt trắng bệch, đầu toàn máu.
" Nguyên Mạn... cậu sao vậy... mau tỉnh lại đi..."
Vừa gọi hắn vừa đỡ cậu dậy, hai tay hắn phút chốc đã dính đầy máu tanh. Hắn nhìn xung quanh tìm kiếm sự trợ giúp nhưng vẫn không có một ai, ngay cả điện thoại của hai người cũng bị vỡ nát. Hắn hoảng loạn không biết làm gì hết, chỉ biết cố gắng ôm lấy cậu, như muốn dùng sự ấm áp sửa ấm cho cơ thể lạnh lẽo kia.
" Này cậu, làm ơn tỉnh lại đi... không được chết... tôi không cho phép cậu chết..."
Viên Khải gọi mãi, nhưng đáp lại hắn vẫn là sự im lặng đến rợn người, hắn sợ lắm, sợ mất đi cậu. Giờ đây khi hai người đối diện với tử thần cũng là lúc hắn hiểu rõ nhất tình cảm của mình, cũng biết cậu quan trọng với hắn như thế nào. Hắn hận, hận bản thân mình vì không bảo vệ được cậu.
Không biết Nguyên Mạn có phải là chàng trai trong giấc mơ kia hay không nhưng chắc chắn là người hắn yêu, là người mà cả đời này hắn không muốn đánh mất.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn biết lúc này chỉ có bình tĩnh mới cứu được Nguyên Mạn. Hắn cởϊ áσ khoác ngoài ra khoác thêm cho cậu, rồi xé áo sơ mi của mình để băng vết thương, cậu không chỉ bị thương ở đầu mà còn bị thương ở vai nên để cầm máu hắn buộc phải cởϊ áσ của cậu. Băng vết thương xong, đến khi định mặc áo vào thì lại thấy cậu có vết bớt đỏ ở sau gáy. Cái này khiến hắn lặng người đi một lúc mới có thể bình thường trở lại...
Vết bớt này rất giống với chàng trai tên Mộng Vũ hay xuất hiện giấc mơ của hắn, không khác một chút nào...
Rốt cuộc Nguyên Mạn có phải là Mộng Vũ kiếp trước không? Tại sao khi biết hai người có thể là một, hắn lại đau lòng như thế này, chẳng phải hắn mong ngày này lâu lắm rồi sao?
Cũng chẳng nghĩ được gì khác, hắn chỉ biết ôm Nguyên Mạn ngồi đó, cơ thể không ngừng run lên không biết vì lạnh hay vì quá sợ. Trời đã tối rồi, hắn cũng chẳng có cách nào đưa cậu khỏi đây, hắn đúng là vô dụng thật.
" Nguyên Mạn... cậu biết không, từ lần đầu gặp cậu, tôi đã có cảm giác cậu rất đặc biệt rồi... dần dần lại nhận ra cậu không hề giống với những người mà tôi từng gặp trước đó... chỉ là không đủ dũng khí để nói cho cậu biết..."
" Nguyên Mạn, tôi xin lỗi... xin lỗi vì bấy lâu nay không đối xử tốt với cậu, xin lỗi vì đã có lúc nghĩ xấu cho cậu..."
Hắn cười chua chát, lòng hắn đau lắm, tất cả mọi lỗi đều là ở hắn. Hôm nay nếu hắn không nói muốn đi leo núi thì cậu đã không xảy ra chuyện rồi...
" Nguyên Mạn... cho dù em có là ai đi nữa tôi cũng thật sự rất yêu em, đợi em khỏe rồi... tôi sẽ nói tất cả với em. Cho dù có bị từ chối đi nữa, tôi vẫn sẽ nói..."
" Em hãy nhớ... có một người luôn yêu em, chờ em, muốn cùng em già đi... vậy nên em phải mau khỏe lại nhé, em không được có chuyện gì đâu."
Cố gắng trấn an bản thân mình nhưng không hiểu sao nước mắt hắn vô thức rơi, cũng là lần đầu tiên trong đời hắn rơi nước mắt. Có lẽ với hắn mà nói hiện tại chỉ cần Nguyên Mạn không sao thôi, hắn sẵn sàng đánh đổi tất cả...
" Chủ... chủ tịch..."
" Em... cậu tỉnh rồi, cậu thấy trong người thế nào, có đau chỗ nào không?"
" Tôi không sao..."
Nguyên Mạn khẽ mở mắt, cậu vẫn nhớ cái khoảnh khắc ngã xuống vực đó, nhưng lúc đó cậu chẳng biết gì nữa. Bây giờ cậu đảo mắt nhìn xung quanh hắn, thật may hắn vẫn không sao, vậy là tốt quá rồi.
" Cậu bị thương nặng lắm, còn không chịu tỉnh nữa... tôi thật sự sợ..."
" Tôi khỏe lắm, không chết được đâu... mà sao... lúc nãy anh lại đỡ đòn giúp tôi vậy... có phải..."
" Tôi sợ cậu không chịu nổi nên mới giúp cậu thôi, cậu xem... cậu thấp bé thế kia làm sao chịu nổi bọn chúng..."
Hắn lau vội nước mắt mỉm cười, cậu tỉnh rồi, lại có thể nói chuyện được nên hắn vui lắm.
" Vậy sao? Vậy nãy anh nói gì với tôi nhỉ... anh nói lại đi?"
" Mấy câu khi nãy cậu nghe được sao?"
Mặt bỗng chốc đỏ như cà chua chín, hắn không ngờ mấy câu sến súa khi nãy cậu nghe được, lại còn hỏi lại hắn nữa... hắn còn mặt mũi nào nhìn cậu đây?
" Tôi có nghe được, nhưng quên hết rồi... vậy nên mới cần anh nhắc lại..."
" Quên là tốt rồi... đợi khi nào cậu khỏe tôi nói lại vậy, bây giờ sức khỏe và thần kinh của cậu không ổn tôi sợ nghe xong cậu shock mà ngất mất..."
Hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cậu nhưng lại bị cậu véo một cái đau điếng, cái gì mà thần kinh không ổn định chứ, hắn muốn chọc cậu tức chết đây mà.
" Anh mới bị thần kinh đấy, đợi tôi khỏe rồi sẽ đập chết anh..."
" Được... đợi cậu khỏe tôi cho cậu đập khi nào chán thì thôi được chưa? Bây giờ cậu dựa vào vai tôi nghỉ ngơi một chút đi..."
Vừa nói Viên Khải vừa dùng tay đỡ lưng cậu, đặt đầu cậu tựa vào vai hắn. Suốt cả đêm dài dù rất mệt, chân cũng bị tê cứng, nhưng hắn không dám cử động vì sợ làm cậu thức giấc.
Suốt cả đêm hắn không ngủ, luôn thức để chăm sóc cậu, cứ thỉnh thoảng lại xem cậu có sốt không, chân tay có lạnh không, vết thương có chảy máu nữa không... nhìn cậu thế này hắn cảm thấy xót xa vô cùng.
Đến sáng, hắn cõng cậu tìm đường xuống núi, đi được một đoạn thì vừa đói vừa mệt nên đành dừng lại. Hắn đặt cậu xuống rồi đi xung quanh tìm đồ ăn cho hai người. Mãi đến một lát sau mới cầm về mấy quả cam và một chai nước uống dở, hắn uống thử nước khi đảm bảo chai nước an toàn mới ôn nhu gọi cậu dậy.
" Cậu uống chút nước đi, tôi sẽ tìm đường để chúng ta thoát khỏi đây..."
Nhẹ nhàng đặt chai nước vào miệng Nguyên Mạn, nhưng cậu chỉ uống một chút rồi lại ho sặc sụa mà ngất đi trong tay hắn...
" Nguyên Mạn..."
Tim hắn như bị bóp nghẹt, chai nước và hoa quả trên tay cũng bị rơi xuống vách núi, hắn đưa tay lên trán cậu rồi rụt tay lại, cậu bị sốt rồi, tại sao hắn lại không biết cơ chứ?
Hắn cõng cậu trên lưng, cứ đi mãi, đôi chân vô thức bước mà chẳng biết sẽ đi về đâu, giờ đây trong lòng hắn chỉ cầu mong cậu không sao.
Đi đến chiều, cuối cùng hắn cũng gặp một người nông dân đi đốn củi, hắn mừng như cá gặp nước, vội chạy lại hỏi đường xuống núi. Cũng thật may, người đàn ông ấy là một người tốt, ông ấy bỏ một bữa đốn củi mà dẫn hắn xuống núi, đến nơi lại thấy hai ngườ đáng thương quá mà cho ở nhờ. Gia cảnh người đàn ông này không khá giả nhưng được cái tiếp đãi rất tốt, còn có giường để hắn chăm sóc Nguyên Mạn. Đợi đến khi cậu hạ sốt nhưng vẫn chưa tỉnh, hắn lo lắng ngỏ ý đưa cậu về bệnh viện thành phố điều trị.
" Thật sự cảm ơn chú đã giúp, nếu không có chú không biết bọn con sẽ thế nào nữa... bọn con sẽ không quên ơn chú đâu, có dịp bọn con nhất định sẽ quay lại..."
" Tôi có ít tiền đây, cậu cầm lấy mà đi đường... từ đây xuống thành phố xa lắm, hai cậu nhớ cẩn thận nhé!"
Hắn do dự một lúc rồi cũng nhận, số tiền không lớn nhưng hắn biết ông vất vả lắm mới kiếm được. Ngày thường quen thói tiêu xài hoang phí, có lẽ đến bây giờ hắn mới hiểu được giá trị của đồng tiền. Hắn không muốn nhận nhưng lại biết rất rõ nếu không có tiền cũng sẽ không có cơ hội cứu Nguyên Mạn...
Thôi thì đành nợ ơn người ta vậy, cái ơn này cả đời hắn nhất định sẽ không quên.
" Con cảm ơn chú, ơn cứu mạng này con nhất định sẽ không bao giờ quên..."
Viên Khải cúi đầu rồi đưa Nguyên Mạn rời đi, trong cái nạn lần này tưởng là rủi nhưng hắn rất may mắn gặp được một người tốt. Sau này đợi cậu khỏe rồi, hắn sẽ cùng cậu quay lại tạ ơn.
Trời mưa tầm tã, hắn bắt xe đưa cậu đến bệnh viện thành phố rồi mượn điện thoại gọi cho trợ lý chuyển tiền. Ngồi ngoài cửa phòng cấp cứu cả người hắn vì nước mưa mà ướt đẫm, cơ thể trở nêm run rẩy, không phải vì đói hay vì lạnh mà vì sợ.
Bốn tiếng trôi qua, cuối cùng cánh cửa kia cũng mở, hắn vội chạy lại níu tay vị bác sỹ kia nhưng cổ họng lại nghẹn đến mức không nói được lời nào.
" Tạm thời bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, cũng may phần đầu không bị thương nặng, chỉ là mất máu quá nhiều nên hôn mê thôi... nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian thì sẽ bình phục lại."
" Cảm ơn bác sỹ..."
Lúc này Viên Khải như trút được gánh nặng trong lòng, hắn vô thức nhìn cậu qua cánh cửa kính kia đảm bảo cậu an toàn rồi mới chịu đi xử lý vết thương và nghỉ ngơi. Vụ việc lần này hắn nhất định sẽ cho người điều tra làm rõ, bọn chúng dám làm cậu bị thương thì hắn nhất định sẽ không tha.
Chiều hôm sau Nguyên Mạn cũng tỉnh, cũng gọi về xin lỗi và nói đã về thành phố cho ba mẹ yên tâm. Còn Viên Khải luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu, suốt hai tuần hắn luôn chăm sóc cậu từng l từng tý, chưa bao giờ rời khỏi quá một ngày. Hắn luôn thức đêm trông cậu nên cơ thể có chút suy nhược, thiếu ngủ.
Có hôm cậu tỉnh dậy, vừa xoay qua phải thì đập vào mắt là khuôn mặt yêu nghiệt của hắn đang nằm lên tay cậu ngủ ngon lành.
Khuôn mặt hắn khi ngủ vừa điển trai lại đáng yêu khác hẳn với vẻ mặt tổng tài lạnh lùng thường ngày, làm cậu bất giác nở nụ cười...
Có lẽ từ trước đến giờ cậu gặp hàng tá người, nhưng chưa gặp người nào đẹp như hắn hết, vừa đẹp trai, bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại cực kỳ ấm áp.
Hắn không chỉ là người giúp cậu trả nợ mà còn là người đã cứu cậu khi gặp tai nạn trên núi, là người hết lần này đến lần khác chăm sóc khi cậu bị bệnh. Mà hắn chăm tốt lắm, khỏi bệnh chắc chắn chỉ có tăng cân thôi...
Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là ân nhân của cậu, vậy tại sao cậu lại có cảm giác rung động trước hắn chứ? Hơn nữa bây giờ tim cậu cũng đập rất nhanh?
Không! Cậu không thể thích hắn được....
Cậu cố gắng phản bác rồi vô thức đưa tay chạm mặt hắn, nhưng hắn lại bỗng mở mắt khiến cậu không khỏi giật mình, xấu hổ.
" Cậu làm gì thế?"
Hắn cười,giọng điệu tà mị, trêu chọc làm mặt cậu bỗng nhiên đỏ ửng...
"Anh... anh nằm lên tay tôi... tôi... mỏi quá nên... nên... nên tìm cách đánh thức anh dậy..."
Lắp bắp trả lời hắn, cậu xấu hổ đến mức lời nói còn chẳng rõ nữa.
" Vậy sao? Không phải có người cố ý muốn chạm mặt tôi chứ?"
Giọng hắn thay đổi, tiếp tục trêu tức cậu...
" Không... đương nhiên là không phải..."
" Vậy thần kinh của cậu đã ổn định chưa?"
" Đương nhiên là tinh thần tôi lúc nào cũng ổn..."
Lời chưa dứt, hắn đã ngồi dậy, tiến lại gần ghé sát vào mặt cậu, giọng điệu cùng nét mặt quyến rũ đến mức làm người ta mê mẩn...
" Tôi thích cậu!"
"......"
#còn