13
" Anh quá đáng vừa thôi? Anh muốn chết sao?"
Nguyên Mạn tiến lại gần đưa tay lên định cho hắn một trận, nhưng vì sàn nhà quá trơn nên vô tình ngã vào người hắn, cả khuôn mặt ửng đỏ ập vào l*иg ngực săn chắc, nóng bỏng đó...
" Aaaaa.... anh làm gì vậy..."
Lần này không giống như lần trước, cậu nhưng lại bị hắn xoay người lại, ép sát vào tường, mặt hai người rất gần nhau. Cậu cảm nhận được cả nhịp tim và hơi thở của hắn.
" Chủ tịch... đừng... xin anh đừng manh động..."
" Đổi một nụ hôn, tôi trả bằng cả cuộc đời được không?"
Nụ cười ma mị đó, khiến mặt Nguyên Mạn phút chốc ửng đỏ, tim cũng đập loạn nhịp, không gian lúc ấy im lặng đến mức chỉ cả hai chỉ nghe nhịp tim của đối phương...
" Không được... nụ hôn đầu đời của tôi... không thể mất như vậy được..."
Cậu sợ hãi co người lại, né tránh khuôn mặt hắn, nhưng hắn nhanh chóng dùng thân thể cường tráng khống chế cậu. Hắn một tay ôm eo, một tay đỡ lấy cơ thể cậu, mạnh mẽ đến mức cậu không thể thoát được.
Nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, nụ hôn ngọt ngào, ấm áp khiến cậu không khỏi say đắm. Cảm giác như cơ thể hai người hòa vào nhau, mãi mãi không thể tách rời.
" Đây cũng là nụ hôn đầu của tôi đấy..."
Viên Khải ghé sát tai Nguyên Mạn thì thầm, rồi quấn khăn tắm bước ra ngoài. Cậu vẫn ngơ ngác đứng đó, không biết cảm giác lúc nãy rốt cuộc là gì, chỉ biết rằng bản thân rất vui.
" Sao cậu lâu ra vậy, có cần tôi vào tắm giúp cho nhanh không?"
Thấy cậu cứ đứng trong nhà tắm, hắn ngó vào buông một câu trêu chọc...
" Không cần, tôi ra ngay đây..."
Khi cậu tắm xong thì hắn cũng dọn bàn ăn sẵn rồi, nhưng suốt bữa cơm, cả hai xấu hổ chẳng nói với nhau câu nào. Mãi đến khi ăn xong, cậu mới bối rối ngỏ lời...
" Boss...chuyện hôm nay anh có thể xem như chưa có chuyện gì sảy ra được không... tôi..."
" Tại sao phải làm như vậy?"
" Chuyện xấu hổ này... lộ ra ngoài tôi sợ... sợ người khác biết chúng ta vi phạm nội quy công ty, sẽ khó xử cho anh..."
" Vậy sao? Nhưng chuyện này có bị lộ hay không còn phải tùy vào thái độ của cậu?"
Hắn nói cái gì chứ? Chuyện xấu hổ này mà cũng muốn người khác biết sao, tên sếp này đúng là mất hết liêm sỉ và bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi...
" Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ bắt người cướp nụ hôn đầu đời của tôi phải chịu trách nhiệm..."
Điệu cười của hắn một lần nữa lại khiến cậu không khỏi sợ hãi, như không thể tin vào tai mình, rõ ràng hắn là người chủ động cướp nụ hôn đầu đời của cậu trước. Giờ còn bắt cậu chịu trách nhiệm sao?
" Anh đừng có mà quá đáng, tôi bỏ qua cho anh là may lắm rồi... anh còn bắt tôi chịu trách nhiệm? Anh vô sỉ vừa thôi..."
" Em dám nói tôi vô sỉ?"
Viên Khải bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô và ánh mắt sắc lạnh đó khiến Nguyên Mạn hoảng sợ mà đứng dậy...
"" Tôi... "
" Nói cho em biết tôi không cần em bỏ qua... nếu em không muốn chịu trách nhiệm với tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
" Không... không cần đâu chủ tịch... anh cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra là tôi vui rồi... bây giờ tôi có việc, phải về trước đây. Anh nghỉ ngơi sớm đi nhé..."
Dứt câu, cậu lao nhanh về phía cửa, hắn vẫn nhìn theo bóng cậu, cười khẩy. Lần này hắn không đuổi theo mà đã có kế hoạch riêng rồi, hắn làm sao mà để cậu thoát dễ dàng vậy được chứ?
" Cả đời này, em vĩnh viễn không thể thoát khỏi tôi đâu thư ký bé nhỏ..."
[.......]
Sáng hôm sau
" Chủ tich... sao anh lại ở đây?"
Sáng sớm, cậu vừa bước ra thì đã thấy hắn đứng trước cửa phòng mình...
" Tôi đang theo đuổi cậu mà..."
" Thì sao?"
" Tôi muốn chở cậu đi làm..."
" Anh điên rồi, tôi đi cùng anh đến công ty lỡ người khác hiểu nhầm thì sao?"
Thật sự cậu hết cách với hắn rồi, hôm qua thì làm chuyện xấu hổ đó, hôm nay thì đòi chở cậu đi làm. Mà cậu sợ nhất là bị hiểu nhầm, lỡ người khác nhìn vào nghĩ lung tung rồi lan tin đồn thì sao?
" Cậu lo gì chứ, mọi thứ cứ để tôi lo..."
" Nhưng tôi..."
"" Cậu mà từ chối là tôi tung cái chuyện hôm qua ra khắp công ty đấy!"
Hắn ngắt lời, mặc cho cậu tức đến run người, thật muốn đấm cho hắn vài cái, không ngờ hắn không chỉ thích ức hϊếp người khác, mà còn cực kỳ vô sỉ.
" Anh đừng có mà quá đáng..."
" Tôi quá đáng sao? Cậu cướp nụ hôn đầu của tôi, giờ không chịu trách nhiệm... còn nói tôi quá đáng..."
Viên Khải bỗng nhiên hét lớn khiến cậu vô cùng xấu hổ, chỉ biết dùng tay bịt miệng hắn.
" Được, tôi đi cùng anh là được chứ gì..."
Nuốt hết uất ức vào trong, cậu để hắn chở đi làm, suốt đoạn đường hắn luôn nhìn cậu khiến cậu càng thêm khó xử. Nhưng đó cũng không là gì so với chuyện hắn lái thẳng vào nhà đậu xe, bắt cậu cùng vào công ty.
Chết tiệt! Kiểu này chắc một rổ tin đồn, những cô gái xinh đẹp ngoài kia sẽ đánh ghen, cuộc đời cậu làm sao mà bình yên nữa đây?
" Mít... Bé Mít của em, lâu lắm rồi..."
" Sao cô đến đây?"
Cả hai đang đi thì có một cô gái chạy lại nắm tay hắn, nhưng lại nganh chóng bị hắn đẩy ra.
" Em mới đi công tác về nên tiện thể ghé qua thăm anh... à mà đây là ai vậy anh?"
" Thư ký của tôi..."
Hắn lạnh lùng đáp, cô gái này vốn là thanh mai trúc mã của hắn, cũng là vị hôn thê mà ba mẹ ép cưới. Nhưng hắn biết cả hai vốn không có tình cảm với nhau. Cô ta luôn miệng nói yêu hắn, nhưng thật ra đã qua tay biết bao nhiêu người đàn ông khác.
" Từ bao giờ anh lại tuyển thư ký nam vậy? Em tưởng mấy cô chân dài mới hợp với anh chứ?"
" Tôi nghĩ là tuyển thư ký dựa trên năng lực là quan trọng nhất chứ? Hơn nữa..."
" Anh Mít... anh nói vậy, hay là em về làm thư ký cho anh được không, anh biết rõ năng lực của em mà?"
Cô ta khó hiểu nhìn hắn, lúc nãy vô tình thấy hai người còn đi chung xe, trong khi từ trước đến giờ hắn chưa từng chở ai khiến cô rất khó chịu. Ngay cả thái độ hắn dành cho người bên cạnh cũng khác hoàn toàn với thái độ dành cho cô ta? Chắc chắn quan hệ giữa hai người không đơn giản chỉ là thư ký.
" Cô chắc năng lực của mình hơn cậu ấy sao? "
" Đương nhiên rồi, em chắc chắn mọi việc mình đều có thể làm tốt hơn cậu ta..."
" Vậy sao? Nhưng công ty tôi lại không tuyển những người tự tin thái quá... xin lỗi nhé!"
Dứt lời hắn nắm tay cậu kéo đi, cô ta một mình đứng đó chịu sự cười đùa, bàn tán của mọi người. Mọi lời nói khiến cô ta tức giận đến phát điên, mhưng để đạt được mục đích lại tự nhủ bản thân phải kìm chế.
" Boss... biệt danh của anh dễ thương quá, tại sao con người anh không dễ thương như vậy nhỉ?"
Nguyên Mạn trầm ngâm nhìn hắn, rồi buông một câu trêu chọc...
" Dễ thương cái gì chứ, quê chết đi được..."
" Tôi thấy dễ thương thật mà, hơn nữa cô gái khi nãy cũng rất hợp với anh..."
" Cậu có thôi đi không? Cậu chán sống rồi à?"
Chưa để cậu nói hết câu thì hắn đã ngắt lời, đứng dậy tiến lại gần ghé sát mặt cậu, cười khẩy....
" Nhưng tôi chỉ thấy mình hợp với em..."
" Anh... anh định làm gì vậy hả, mau về làm việc đi..."
" Cho tôi ôm một cái đi, không thì tôi sẽ đứng ở đây mãi..."
" Anh không chỉ biếи ŧɦái, vô sỉ mà còn mặt dày nữa hả? "
Nguyên Mạn sợ hãi đẩy hắn ra, cũng chẳng biết dạo này hắn đang làm trò gì nữa, ngoài kia hắn nhiều người để ý như vậy, hắn theo đuổi cậu làm gì cơ chứ? Khó xử chết đi được...
" Em không nghe câu " Đẹp trai không bằng chai mặt sao?", tôi vừa đẹp trại, vừa chai mặt thì em phải đổ tôi chứ?"
" Ai mà thèm, anh tự tin quá rồi..."
" Đó là sự thật mà, tôi vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, gia thế tốt... em dựa vào chỉ có hạnh phúc cả đời thôi..."
Vừa nói Viên Khải vừa vòng tay ôm sau lưng cậu. Ngay cả cậu cũng không hiểu vì cái ôm ấm áp đó hay vì câu nói kia nhưng lòng cậu xao xuyến biết bao, cả trái tim cũng đập rộn ràng...
Hắn cứ ôm cậu như vậy, cả hai dường như rất vui vẻ... Nhưng không hề hay biết phía xa, có một người chứng kiến cảnh đó, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, tay nắm thành quyền, miẹng lẩm nhẩm...
" Mày là cái thá gì mà cướp anh ấy khỏi tay tao, dám đυ.ng đến đồ của tao... tao nhất định sẽ không tha cho mày...."
#còn
#p/s: chuẩn bị đến đoạn gay gấn và ngược rồi mọi người ơi. Bộ này có trà xanh siêu h*m luôn ạ, mong mọi người ủng hộ và đừng gạch đá mình ạ.