Chỗ ngồi của bọn họ ở tầng cao có ban cong, tầm nhìn thoáng đãng vừa ăn vừa có thể ngắm nhìn thành phố về đêm, chỉ cần ngẩng đầu liền nhìn thấy sao trời lấp lánh.
Đêm nay Zoe ăn không thấy ngon chút nào, dù cậu đã rất mong chờ được đi ăn cùng Neil, nhưng không biết vì sao dường như cậu không muốn ăn, hay do có nghi vấn trong lòng rất muốn hỏi nên không còn tâm trạng để dùng bữa. Đĩa thức ăn trên bàn nãy giờ đã bị cậu cắt đến nát vụn, vì cậu không biết nên mở miệng thế nào để hỏi Neil.
Vì sao anh lại nói dối là có em trai? (Như vậy có quá thẳng thắng không, sẽ làm anh ấy mất hứng.)
Vì sao anh lại có mặt đúng lúc em vừa ra khỏi trại? (Như vậy rất giống đang chất vấn người ta, anh ấy cũng đâu phải tội phạm.)
Neil nhìn đĩa thức ăn đã bị Zoe cắt đến nát bấy mà không vơi đi miếng nào, còn gương mặt Zoe lúc này cứ như người mất hồn mà ngơ ngơ như đang suy nghĩ điều gì đó, anh nhìn cậu rồi dùng cái nĩa gõ gõ vào thành ly đặt trên bàn cười cười hỏi.
“Làm sao vậy, không ngon sao?”
Zoe vội vàng xua tay rồi cười gượng: “Không, không phải, là em không thấy đói.”
Thật ra cậu cũng đói nhưng do có tâm sự, và một phần bởi vì không khí nơi này quá trang trọng, lại là lần đầu được đi ăn cùng với Neil làm cậu căn thẳng đến mức mất tự nhiên vì không quen. Từ trước đến nay Zoe chưa bao giờ được đến nhà hàng sang trọng như vậy chỉ để ăn cơm, kỳ thực cậu chỉ muốn cùng Neil đến một quán lề đường nào đó ngồi cùng ăn mấy món đơn giản mà anh và cậu cùng thích, rồi có thể thuận miệng hỏi vài vấn đề khúc mắt trong lòng. Không khí như vậy sẽ dễ chịu hơn và có phần không quá gượng gạo cho cả hai. Sự thẳng thắng thoải mái đến từ hai phía sẽ tốt hơn rất nhiều khi khung cảnh bên ngoài không quá gò bó và trở nên gần gũi hơn.
“Nếu em không thích chỗ này chúng ta sẽ đi nơi khác.”
Cũng không phải là không thích chỉ là thấy không quen mà thôi.
Zoe lắc đầu, “Không phải, là em chưa từng vào những nơi sang trọng như thế này để ăn cơm, nên…”
“Vậy em thích đi nơi nào anh sẽ đưa em đến đó.”
Nói xong Neil đưa tay gọi phục vụ lại, tính tiền xong liền dắt Zoe rời khỏi nhà hàng.
Xe chạy được một lúc Zoe quay sang nói với Neil, “Hay là chúng ta đến bên kia đường ăn đi.”
Neil đưa mắt nhìn theo hướng tay Zoe chỉ bên kia đường, chỉ thấy một chiếc xe bán tải bán đồ ăn lưu động đang đậu cạnh cây cổ thụ già, phía bên hông quầy bán đang tỏa khói nghi ngút, đứng đằng xa đã ngửi thấy mùi xúc xích nướng thơm nức mũi và mùi bơ của món tôm hùm chiên giòn béo ngậy.
Anh cong cong khóe môi quay đầu cười với Zoe, “Được, bên kia có xe bán hàng lưu động, chúng ta vào đó ăn nếu em không ngại.”
Zoe vui vẻ gật đầu, “Được, em không ngại chút nào.”
Xe dừng lại bên lề đường, hai thiếu niên trẻ tuổi một cao một thấp cùng nhau đi đến chỗ chiếc xe tải bán thức ăn ven đường, nếu nhìn thoái qua cứ tưởng họ là hai anh em, nhưng nhìn kỹ lại thì trong họ không có điểm gì giống nhau cả. Người thanh niên đi phía trước thỉnh thoảng quay đầu nhìn người phía sau cười ngây ngô, cậu nhóc đi phía sau có phần lãnh đạm và rụt rè hơn nhưng cũng cười đáp lại người kia một cái.
Trong đêm gió thổi mạnh, cuốn bay từng chiếc lá khô trên những cành cây ven đường rơi tứ phía. Khi họ đến nơi hỏi mua thức ăn thì bên trong xe đã không còn gì, những món được bài bán dường như đã hết sạch. Ông chủ áy náy nhăn cái mũi đỏ vì lạnh mà nhìn hai người, thế là dưới màn đêm, hai thiếu niên ngồi trong xe cùng chia nhau một cái hamburger kẹp xúc xích cuối cùng, vừa ăn vừa nhìn nhau cười cực kỳ vui vẻ.
Neil nhét hết miếng bánh mì vào miệng nhai ngấu nghiến rất tự nhiên không còn giữ hình tượng mà nhìn Zoe cười tươi, “Xem ra khi về nhà chúng ta phải nấu mì gói ăn thêm rồi.”
Zoe cũng bắt chước động tác của anh bỏ hết bánh mì vào miệng nhai, “Em cũng muốn ăn mì gói.”
Hai người cứ thế đơn giản nhìn nhau cười, sau đó Neil khởi động xe trở về nhà.
Mặc dù không khí trong xe rất vui vẻ nhưng lại cảm nhận được hơi lạnh đang càng lúc càng bao vây lấy hai người, Neil đưa tay bấm nút tăng nhiệt độ để xe ấm hơn.
Ngồi ở hàng ghế phía sau lưng họ hơi lạnh cứ thế toả ra không hề muốn dừng lại, mặt của Jill bình thường đã trắng như bột mì trong suốt, hiện tại còn muốn trắng hơn vì tức giận.
Về đến nhà, hai người cùng bước lên bậc thềm và mở cửa vào nhà, trong khi đó Jill vẫn đứng bên ngoài quan sát xung quanh. Tuy nó không tin lời của Zoe nói, nhưng tính cẩn thận và đa nghi đã tồn tại trong tâm hồn của Jill từ lâu. Nó bay là đà quanh ngôi nhà và tất nhiên nhìn thấy có rất nhiều chuông gió được treo ở những nơi khác nhau. Mỗi cái điều có lá giấy cầu may, nhưng Jill không biết đó là gì, nó tiến đến gần, cảm thấy cũng không có gì đặt biệt, có thể là Zoe đã gạt để nó không đi theo cậu về đây.
Jill nhếch miệng cười rồi bay thẳng đến phía cánh cửa có ý định muốn bay xuyên qua để vào nhà, nhưng chưa kịp bay đến cửa thì nó đã bị một lực đánh dội ngược về phía sau, ví như có tấm lưới vô hình đang ngăn cản. Nó cố hết sức một lần nữa xông thẳng vào cánh cửa nhưng hết lần này đến lần khác linh hồn bị đánh bật trở về, mỗi lần như vậy linh hồn Jill càng trở nên yếu đi và nhạt nhòa hơn.
Cuối cùng không thể đánh liều, Jill đứng đó lơ lửng trên không trung, nó khẽ thở dài khi nhìn cảnh tượng trước mặt. Điều đáng lo ngại nhất cuối cùng đã xảy ra với nó.
Nó nhìn qua phía cửa sổ thấy Zoe đang không hề phát ra tiếng động để ngăn cản mà cứ đứng đó nhìn. Jill yếu ớt xoay người bay đến một ngọn cây xa xa, đứng quay lưng về phía zoe, sững sờ nhìn bầu trời đêm sau đó bay một vòng ngôi nhà. Không có nơi nào nó có thể bay xuyên qua được, đây giống như một cái bong bóng xà phòng vô hình cực lớn và kiên cố bao quanh ngôi nhà, không để bất cứ thế lực hắc ám nào có thể tiến vào.
Tiếng thở dài, trong khí tức cuồng bạo của sự tức giận giống như một sợi tơ vô hình nhẹ nhàng trôi nổi trên không trung tràn ra huyết sắc trấn áp. Jill đang rất tức giận, cực kỳ tức giận, nhưng nó có thể làm gì đây? Lúc này nó chỉ có thể nhẫn nhịn, không vào nhà được thì nó sẽ đợi cậu ấy ở quán bar. Zoe sẽ đến quán bar làm việc, lúc đó nó có rất nhiều cơ hội để dụ dỗi dễ lấy lòng. Còn đối với anh chàng cảnh sát kia, nó sẽ tìm ra được yếu điểm để ly gián quan hệ của Zoe và hắn. Phải, phải làm cho Zoe ghét hắn, ghét đến muốn chính tay cậu gϊếŧ chết hắn, và lúc đó nó sẽ hút lấy linh hồn của hắn để hả giận.
Nụ cười nhợt nhạt bỗng nở rộ trên khoé môi của Jill vì cái suy nghĩ đầy ác độc này của nó. Thời điểm trước khi mặt trời mọc, bầu trời tối nhất, một màu đen kịt không thể nhìn thấy bao trùm lên mọi thứ xấu xí không thể chịu nổi. Đã trải qua bóng tối sâu thẳm nhất, ánh sáng của bình minh là chân quý cũng là thứ xua đuổi được những cái xấu xa trở về nơi vốn có của nó.
Sau một đêm vật lộn cũng không thể vào được nhà của Neil, lại đối mặt với sự chấn áp đánh đến linh hồn đau đớn.
Dựa vào lòng thù hận mạnh mẽ và sự kiên trì từng chút một mà linh hồn nó mới tồn tại đến ngày hôm nay, nếu như thật sự tiêu trừ hận thù trong lòng cứ thế mà bỏ cuộc, e rằng sẽ không thể níu kéo được nữa mà tan biến. Sinh khí lạnh lẽo mang theo một cỗ kiên định tồn tại trong linh hồn của Jill không cho phép nó dễ dàng bỏ qua.
Cả linh hồn Jill đột nhiên bay ra, lơ lửng giữa không trung, sau đó biến mất trong ánh tà dương vừa ló dạng.