Vào thời khắc giao mùa, tiết trời đã hơi mát mẻ, ánh sáng buổi bình minh bị bao phủ bởi lớp sương mù trắng xóa. Đồng hồ báo thức vang lên, Zoe nhanh chóng nhảy ra khỏi giường và mặc một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng. Trước khi ra ngoài không quên chạy vội sang phòng bên cạnh gõ mạnh cửa phòng gọi thật lớn.
“Anh chàng lười biến mau dậy tập thể dục đi, còn không dậy em sẽ bỏ lại anh mà chạy một mình đó.”
Ngay lập tức có tiếng nói vội vàng đáp lại, “Đợi anh, anh mặc quần áo xong ra liền.”
Zoe mỉm cười đi xuống bếp rót một bình nước ấm lớn đủ cho hai người rồi bỏ vào balo, sau đó ra cửa đứng chờ Neil. Ở cùng nhau đã hơn sáu tháng, nhịp sống dần dần quen thuộc lúc nào không hay biết, cứ như thế mỗi buổi sáng cả hai cùng tập thể dục, rồi về nhà cùng ăn sáng, sau đó Neil đi làm. Zoe rảnh rỗi thì đến siêu thị mua thức ăn hay đi đến nhà sách tìm mua những quyển sách về nhà đọc, xem như tìm hiểu thêm kiến thức sống. Tối đến cậu sẽ tự mình đạp xe đến quán bar Night để làm việc. Công việc hiện tại rất tốt, Zoe cũng đã thành thạo và đang học thêm cách pha chế rượu, có khi cậu còn mang những vật dụng trong quán về nhà để tập làm và người đánh giá chất lượng tất nhiên là Neil.
Buổi sáng sớm từng luồng gió mát thổi qua làm người ngái ngủ đến mấy cũng phải rùng mình thanh tỉnh, cây cỏ ven đường theo từng trận gió lay mà đong đưa qua lại giống như đang ngả ngớn vào nhau mà hấp thụ không khí, nhiệt độ buổi sáng lại càng mát lạnh rất nhiều khi đến gần rừng cây rậm rạp hơn.
Neil và Zoe cùng nhau chạy dọc đường quốc lộ ra đến công viên, cách đó không xa là rừng cây thông cao lớn, cạnh công viên có một hồ nước nhỏ xung quanh được bao phủ bởi cây xanh tươi mát. Họ chạy suốt một tiếng đồng hồ nên cả hai người đều thấy mệt mà dừng lại thở hổn hển trên một gò đất cao. Họ đứng cùng nhau nhìn về phía hồ nước rộng mênh mông ngắm nhìn bình minh lên.
Mồ hôi chảy dài trên gương mặt trắng nõn của chàng thiếu niên trẻ tuổi khiến người ta nhìn thấy liền muốn vươn ra tay giúp cậu lau đi. Đôi mắt trong veo rất đẹp, nụ cười như mặt trời mọc vào sáng sớm của Zoe làm Neil nhìn thấy bất giác trái tim đập nhanh hơn, không tự chủ anh nhỏ giọng thì thầm, “Em là thiếu niên trẻ tuổi đẹp nhất mà anh từng thấy, đẹp như ánh nắng có thể làm muôn hoa nở rộng trong ngày đông.”
Nhưng câu nói này dường như quá nhỏ hay bị cơn gió vô tình cuốn đi làm Zoe không thể nghe thấy, và cũng vì cậu đang nhìn về phía ánh mặt trời đỏ rực đang nhô lên trước mặt.
Bàn tay Neil muốn chạm đến gương mặt xinh đẹp kia nhưng lại ngần ngại mà rụt về, anh hít một hơi thật sâu không khí trong lành của buổi sáng rồi cũng nhìn về hướng mặt trời lên. Đột nhiên cảm nhận một thứ mềm mại chạm đến gò má, Neil quay đầu thì thấy Zoe đang dùng khăn tay lau mồ hôi trên mặt cho anh.
“Anh khát không? Em có mang theo nước ấm.” Giọng nói dịu dàng của Zoe chỉ cần nghe thôi là đã thấy ấm áp rồi.
Zoe lấy từ balo ra bình nước đưa cho Neil. Sau khi nhận lấy và uống một ngụm nước thông cổ Neil mỉm cười chăm chú nhìn Zoe, rồi giống như nghiêm túc mà đứng thẳng người, anh đang muốn dùng hết can đảm của mình để nói gì đó rất quan trọng với Zoe.
Neil nắm lấy tay Zoe có chút chần chừ một lúc sau anh nghiêm túc mà nói, “Chúng ta có thể như thế này mãi mãi được không? Em có thể hứa với anh, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng đừng rời khỏi anh, được không Zoe?”
Zoe có hơi bất ngờ khi nghe được lời này, cậu ngạc nhiên mà tròn mắt nhìn Neil như sau đó cậu cũng không suy nghĩ gì mà nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu.
“Tất nhiên là được.”
Điều mà Neil vừa nói ra Zoe có mơ ước cũng không thể được, cậu bất quá chỉ là một nhân viên phục vụ lại là người có tiền án làm sao có thể xứng với neil một thanh tra cảnh sát giỏi giang. Nhưng lúc này chính miệng Neil đã nói ra những lời chân thành, trong lòng cậu mừng còn không kịp, ngoại trừ sau này anh hối hận hay có người yêu và muốn lập gia đình thì cậu sẽ vui vẻ mà rời đi, bằng không cậu cứ như thế mà ở bên cạnh anh mãi mãi.
Đó là suy nghĩ trong lòng của Zoe không phải là hiện tại khi vừa nghe được lời nói chân thành từ Neil, mà là từ cái ngày đầu tiên anh nắm tay cậu vào nhà, từ giây phút ấy trong tim cậu đã có hình bóng anh.
Mười mấy năm cuộc sống của cậu không biết thế nào là được người khác yêu thương chân trọng, trong lòng cậu luôn cảm thấy có khoảng trống rất lớn, nhưng kể từ khi gặp Neil, sự quan tâm chăm sóc và lo lắng từ hành động cho đến lời nói điều là dịu dàng và chân thành, mỗi ngày từng chút một cứ như thế như giọt nước trong trẻo tí tách rơi vào tim Zoe. Những lúc như vậy cậu cảm nhận được sự ngọt ngào từ thứ tình cảm không biết gọi tên là gì, lại không phát hiện ra mỗi ngày qua đi nó đã như dòng nước mát mà lấp đầy khoảng trống trong trái tim. Chờ đến khi cậu hiểu ra thì đã thật sự thích người ta. Tuy không biết Neil có tình cảm với mình hay không, và thứ tình cảm đó của anh dành cho cậu có thể chỉ là tình anh em, nhưng đối với Zoe đã không thể quay đầu được nữa, nếu một ngày Neil nhận ra mà chối bỏ cậu, cậu cũng sẽ không trách anh mà vui vẻ rời đi. Nhưng hiện tại người mở lời muốn cậu luôn ở bên cạnh lại là anh, có thể xem đây là một lời tỏ tình hay không Zoe cũng không biết nữa, chỉ cần được ở cạnh anh đã là hạnh phúc đối với cậu.
Bình minh phía chân trời đã lên cao, dưới ánh mặt trời đỏ rực, hai người cùng lúc giang tay gắt gao ôm lấy người trong lòng.