Neil là con trai duy nhất trong nhà nhưng tại sao anh ấy lại nói với Zoe rằng mình có em trai phạm tội và bị giam giữ ở trại giáo dưỡng trẻ vị thành niên? Việc này là như thế nào đây? Vì sao Neil lại phải nói dối cậu chứ.
Zoe rủ mắt ngồi bên trong quầy rượu, lúc này Roger đã rời khỏi quán. Trong lúc có muôn vàng suy nghĩ không thể giải thích được đang hỗn loạn trong đầu, Zoe bỗng nghe thấy một giọng nói văng vẳng bên tai, giọng nói này vô cùng quen thuộc mà cậu không bao giờ có ý định muốn nghe lại nó.
Jill đang bay là đà quanh người Zoe, nó phấn thích thổi từng trận hơi lạnh vào tai cậu và thì thầm.
“Có nhớ tôi không Zoe?... Buồn thật đó, chắc chắn cậu không bao giờ nhớ đến con ma cô độc này rồi, còn tôi thì rất nhớ cậu, tôi đi tìm cậu khổ sở muốn chết luôn đó.”
“Tôi tưởng cậu đã chán tôi rồi nên muốn bỏ đi tìm bạn mới.” Zoe lời nói lạnh lùng đáp lại Jill.
Jill dừng lại ngồi xuống trước mặt Zoe, “Chán, tôi nói chán cậu bao giờ, ngày đó là tôi bị cái tên kia đẩy xuống đường rồi sao đó không đuổi theo kịp nên mới bị lạc cậu.”
Zoe ngẩng mặt khó hiểu nhìn Jill, “Cậu là hồn ma, làm sao anh ta có thể đẩy cậu xuống xe?”
“Tôi nói thật mà.” Jill có chút luống cuống, “Là trong thân thể anh ta có một sức mạnh vô hình nào đó, tôi vừa định chạm vào là bị hất văng luôn ra khỏi xe.”
“Là có ý gì? Tại sao cậu muốn chạm vào anh ấy?” Zoe nhướng mắt khó hiểu nhìn Jill.
Con ma lơ đãng như bị nhìn thấy âm mưu trong lòng, nó cố cười tươi nói qua quýt, “Không hẳn là chạm vào, cậu biết tôi là ma mà, ma thì sao có thể chạm được vào thân thể con người được chứ. Tôi chỉ thăm dò thôi.”
Cậu thì có thể thăm dò được gì, toàn gạt người.
Zoe rủ mắt không nhìn Jill nữa, cậu biết cái sức mạnh vô hình mà Jill đang nói đến là sợi dây chuyền mà Neil đeo trên cổ kia.
Thấy Zoe không nói gì cũng không thèm nhìn mình, Jill vội vàng giải thích thêm, “Cậu tin tôi đi, tôi không nói dối cậu đâu, anh ta là người rất bí hiểm, không phải anh ta đang nói dối cậu hay sao? Anh ta làm gì có em trai nào, suy đoán của tôi lúc ban đầu là đúng rồi còn gì, cậu đừng nên đến gần anh ta nữa.”
Trong lòng Zoe cười cợt, đến gần sao? Tôi không những đến gần mà còn đang ở chung nhà với anh ấy đấy. Bất quá tôi lại cảm thấy người nguy hiểm là cậu chứ không phải Neil. Tôi chắc chắn Neil không có ý xấu, nhưng vì sao anh ấy phải nói dối?
Zoe buồn bực, sau khi dọn dẹp xong quay sang nói với Jill, “Được rồi, tôi phải về nhà, nếu cậu thích thì cứ ở lại nơi này, còn bằng không thì đi bất cứ nơi nào cậu muốn.”
Zoe toan đứng bước đi nhưng Jill đã rất nhanh bay lượn vòng đứng trước mặt cậu, giọng nó ảm đạm giống như đứa trẻ vừa tìm thấy gia đình của mình nhưng một lần nữa lại bị bỏ rơi, Jill lo lắng nhìn Zoe.
“Zoe, chẳng lẽ cậu không muốn cho tôi về nhà cùng cậu sao? Cậu thật sự muốn vứt bỏ tôi ở nơi này sao?”
Zoe bất đắc dĩ nhìn Jill, “Chỗ ở của tôi cậu không thể đến được, đơn giản là vì nơi đó có rất nhiều bùa trú trừ tà, tôi chỉ lo cho cậu thôi. Tôi là nhân viên phục vụ ở quán bar này, nếu muốn gặp tôi thì cậu cứ đến đây, còn nếu muốn có thể ở luôn nơi này cũng được… Quan trọng là đừng làm xáo trộn và hư hỏng những vật dụng trong quán.”
“Cậu ở chung nhà với hắn đúng không? Những gì cậu nói lúc nãy với người chủ quán tôi đã nghe hết, vì vậy mà cậu không muốn tôi làm phiền hai người chứ gì?”
Mặt Zoe tối sầm nhìn Jill làm nó hơi sợ hãi mà lùi về phía sau, giọng Zoe càng lạnh lùng.
“Cậu đừng nghĩ bậy, chỉ vì ngôi nhà đó thật sự có rất nhiều bùa chú, là tôi lo cho cậu thôi, nếu không tin thì cứ việc đi theo.”
Nói xong, Zoe xoay người đi ra cửa rồi đóng lại, Jill tất nhiên không hề tin vào những gì cậu nói, nó một mực muốn đi theo Zoe. Khi ra đến cửa, nó nhìn thấy chiếc ô tô lần trước đã cho Zoe đi nhờ, và người ngồi bên trong không ai khác chính là người đàn ông đáng ghét có sức mạnh vô hình đã hất văng nó ra xa lộ. Jill liền bay nhanh ra phía sau ghế ngồi nhìn Zoe đang mở cửa xe bước vào. Lần này nó vô cùng cẩn thận không hề có ý định chạm vào anh ta, cố ý ngồi càng xa cành tốt.
Lúc này Zoe đã ngồi vào ghế phụ nhìn Neil mỉm cười, anh giúp cậu cày lại dây an toàn, Zoe không tự nhiên trước thái độ ân cần này của Neil, cậu nghiêng đầu tránh qua một bên cố ý không nhìn vào ánh mắt của anh.
Xe bắt đầu lăn bánh, Zoe đưa tay sờ sờ mũi mình rồi mở miệng, đánh tan bầu không khí yên tĩnh có chút lạ lẫm mà từ khi gặp Neil cậu mới cảm nhận được, nhưng giọng cậu rụt rè.
“Em có thể đón xe bus tự về, anh không cần phải đến đón em.”
“Tiện đường đi ngang qua nên đón em luôn.” Neil cười cười nhìn Zoe, “Đói bụng không, chúng ta đi ăn khuya?”
Zoe mỉm cười gật đầu, “Được.”
Còn cùng nhau đi ăn nữa kia đấy, Jill buồn bực nheo con mắt đen nhòm nhìn Zoe rồi lại quay sang liếc mắt nhìn Neil, giận đến nổi lỗ tai nó xì ra hai hàng khói lạnh ngắt phóng ra hai bên.
Mặt trăng đêm nay lờ mờ, cũng không có nhiều sao, nhưng ai thèm để ý, vì cái thành phố rộng lớn này trước khi màn đêm buông xuống đã có hàng nghìn hàng vạn loại đèn đua nhau thắp sáng. Cho dù mặt trăng có tròn hay muôn vì sao có sáng đến đâu đi nữa điều sẽ bị nhấn chìm trong ánh sáng trắng lóa mắt lấp lánh muôn màu muôn vẻ của ánh sáng đèn đường trên con phố xa hoa tấp nập này.
Xe chạy một đoạn rồi dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, Zoe ngẩng đầu nhìn toà nhà cao tầng trước mặt, cậu không nghĩ Neil lại đưa cậu đến nơi này, chỉ ăn cơm thôi không cần phải khoa trương lãng phí như vậy, vào nhà hành sẽ phải tốn rất nhiều tiền.
“Hôm nay chúng ta ăn món tây.”
Neil cười mở cửa nắm tay cậu bước xuống xe, vừa vào cửa đã thấy rất nhiều người mặc âu phục sang trọng, Zoe cảm thấy hơi ngượng ngùng vì cái cậu đang mặc chỉ là áo phông quần jean đơn giản, ngay cả phục vụ còn tươm tất và lịch sự hơn cậu rất nhiều. Nhưng Neil lại không hề để ý đến tâm tình của Zoe lúc này, anh cứ thế nắm tay cậu đi theo người hướng dẫn tìm đến một chỗ ngồi ở tầng trên có rất ít người.