Nhìn thấy cảnh cậu nhóc bị gây mê, cùng với hai gã đàn ông mang đứa trẻ đi vừa nói những lời tục tĩu, sắc mặt Đổng béo u ám như bão tố sắp nổi, gã nói với Lão Vương: "Tôi đi tìm người, lão đừng theo nữa."
Lão Vương biết nếu mình theo sau chỉ gây thêm phiền, gật đầu nói: "Tôi về nhà anh chờ, sẽ hâm nóng cháo lại, chờ cậu nhóc về ăn. Cậu nhóc này... nhìn là biết ngay là một đứa bé ngoan.
Đổng béo: "Được."
Gã khẽ nhón chân nhảy lên, cả người hoàn toàn lơ lửng trên không trung, thân hình dần trở nên trong suốt, tốc độ bay của gã trở nên cực kỳ nhanh, chẳng mất bao lâu đã bay một vòng quanh ngọn đồi nhỏ này, nhưng vẫn không phát hiện dấu vết của Tiểu Cốc Dụ, lập tức biết bọn họ đã đi xa, vội vàng mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Đổng béo tìm kiếm thêm một lúc lâu, nhưng vẫn không thấy dấu vết của Tiểu Cốc Dụ, gã nôn nóng như lửa đốt, quá mức sốt ruột lại thực sự khiến gã tìm ra manh mối, gã mơ hồ nhớ lại cậu nhóc từng nói mình trốn thoát từ cô nhi viện.
Đổng béo hóa thành thực thể, hỏi một người qua đường về vị trí của cô nhi viện gần đây, rồi vội vàng bay về phía đó.
Trong cô nhi viện, Tiểu Cốc Dụ bị gã mặt chuột khóa trái cửa nhốt trong một căn phòng nhỏ ở tầng hai, cửa sổ còn được hàn lưới sắt kín mít, không có khả năng trốn thoát.
Tiểu Cốc Dụ vừa buồn tủi vừa sợ hãi, cậu buồn vì mình sẽ không còn được gặp lại chú Đổng nữa.
Cậu không biết khi chú Đổng phát hiện mình mất tích, liệu chú có buồn không, ... liệu chú có đi tìm mình không.
Trong lòng Tiểu Cốc Dụ âm thầm hy vọng, ánh mắt không tự chủ mà hướng ra ngoài cửa sổ.
Hình như chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu vẫn còn hy vọng thoát thân.
Chính trong khoảnh khắc Tiểu Cốc Dụ mất tập trung, cậu bỗng nghe thấy cách xưng hô quen thuộc, cùng giọng nói đang gọi chính mình: "Quỷ nhỏ, mau tới đây!"
Tiểu Cốc Dụ ngơ ngác chớp chớp mắt, chỉ thấy bên cửa sổ lộ ra hơn nửa thân hình của chú Đổng béo, khuôn mặt chất phác của gã mang theo lo lắng không thể diễn tả, vỗ vỗ cửa sổ: "Quỷ nhỏ! Mi nghe thấy không!"
Tiểu Cốc Dụ vội vàng chạy tới mở cửa sổ ra, giơ mặt lên áp sát vào khung sắt, đôi mắt sáng lấp lánh: "Chú Đồng, chú đến cứu cháu sao?"
Đổng béo: "Ừ, mi lùi lại vài bước đã."
"Vâng ạ," Tiểu Cốc Dụ dù không hiểu ý đồ của chú Đổng khi bảo mình lùi lại, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời đối phương.
Đổng béo dùng một tay nắm chặt thanh sắt được gắn vào tường, hơi dùng chút sức mạnh, khung sắt chắc chắn kia lập tức bị uốn cong biến dạng dưới động tác của gã, cuối cùng hoàn toàn bị phá hỏng, được nhấc ra nguyên khung.
Tiểu Cốc Dụ kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đổng béo vẫn giữ lý trí, biết không thể để lộ thân phận ác quỷ của mình khiến đứa trẻ sợ hãi, gã bước vào phòng, việc làm đầu tiên là sử dụng một pháp thuật khiến cậu nhóc buồn ngủ. Đợi Tiểu Cốc Dụ ngủ say rồi, Đổng béo dùng một tay bế cậu nhóc kẹp dưới nách, nhảy ra khỏi cửa sổ, bay với tốc độ nhanh nhất về phía làng hoang.
Trước khi đi, gã cũng không quên để lại "món quà" cho những kẻ khốn nạn này.
Gã để lại một luồng quỷ khí trong cô nhi viện có thể giúp những hồn ma yếu ớt tu luyện, rất nhanh thôi, những hồn ma nhỏ quanh khu vực này sẽ tụ tập về đây.
Đến lúc đó... cảnh tượng chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
...
Đổng béo vừa mới chào hỏi với quỷ có tu vi cao nhất trong số chúng, bảo nó trông nom lũ quỷ dưới trướng, đừng để chúng làm hại đám trẻ mồ côi trong cô nhi viện.
Con quỷ kia vui vẻ đồng ý, bởi vì chính nó cũng là một đứa trẻ bị cô nhi viện này hại chết, lần này thực sự mong muốn có thêm nhiều quỷ đến, để nó có thể quậy phá thỏa thích.
Đổng béo chỉ bay lượn khoảng vài chục phút, đã dẫn Tiểu Cốc Dụ đang ngủ say an toàn hạ cánh trong sân nhà mình.
Vừa đáp xuống, Lão Vương đã vội vã chạy đến, thấy trong vòng tay Đổng béo có một đứa trẻ, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn rũ xuống không giống như đang có ý thức, lão vội hỏi: "Cậu bé làm sao vậy? Bị ngất à?"
Đổng béo lắc đầu: "Không sao, là tôi làm cho nó ngủ, chuyện tôi là quỷ, tôi không muốn nó biết, sợ làm nó sợ hãi."
Đổng béo vừa nói vừa ôm Tiểu Cốc Dụ tiếp tục đi về phía trước, gã dùng chân đá mở cửa phòng, đặt Tiểu Cốc Dụ xuống giường, trên mặt đầy vẻ lo lắng: "Vừa rồi tiếp xúc với đứa bé hơi lâu... Sợ là sẽ bị ốm."
Lão Vương hiểu ra, đưa tay sờ trán Tiểu Cốc Dụ, rồi lại ấn xuống trán mình: "Không nóng, nó bị nhiễm nhiều âm khí không?"
Đổng béo nghe vậy, cẩn thận kiểm tra xem đứa bé đã chạm vào phần nào trên cơ thể mình, nhưng trên người Tiểu Cốc Dụ trắng trẻo mịn màng, không hề có dấu vết của âm khí.
Đổng béo ngạc nhiên, đầu ngón tay thử nhẹ nhàng chọc vào má Tiểu Cốc Dụ.
Má vẫn là màu trắng mịn, không hề có dấu hiệu bị nhiễm âm khí.