Sau Khi Được Năm Cái Phi Nhân Loại Nhận Nuôi

Chương 24

Mặc dù gã không phải là người, nhưng Lão Vương thực sự rất chó.

Lão Vương nói: "Tôi đùa chút thôi mà, anh không phải là ác quỷ sao, có thân thể đàng hoàng, sao anh không đi làm thợ hồ thử xem? Tôi nghe nói ở huyện có một công trường tìm người làm việc vào ban đêm, từ sáu giờ tối đến mười hai giờ đêm, trả một ngày ba trăm tệ, còn cộng thêm hai mươi tệ cho bữa tối nữa."

"Lão biết rõ như vậy vì sao không đi làm?" Đổng béo tỏ vẻ nghi ngờ.

Lão Vương nói: "Tôi cũng muốn thử mà, nhưng họ thấy tôi tuổi đã cao, không dám nhận."

Đổng béo suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, vậy lát nữa lão lên huyện cũng đưa tôi theo, tôi hỏi xem họ còn nhận người không."

Ác quỷ truyền kỳ, online làm thợ hồ bốc gạch.

Lão Vương gật đầu, lại nói: "Còn đứa trẻ kia thì sao, cũng không thấy đưa đến cho tôi xem, thực sự có thể khiến anh sẵn lòng đi bốc gạch nuôi nó, phải đáng yêu đến mức nào chứ."

Nghe vậy, Đổng béo trên mặt lộ ra nụ cười: "Thực sự rất đáng yêu, lão múc vài bát cháo, tôi dẫn lão đến gặp thằng nhóc."

Lão Vương: "..."

Vừa mới nuôi đứa nhỏ đã biết lợi dụng như vậy, vài ngày nữa không biết sẽ ra sao?

Lão Vương mặc dù càm ràm, nhưng lão vẫn vui vẻ mang theo cháo, lại còn nhét vài viên kẹo sữa to vào túi, rồi mới đi theo Đổng béo về nhà gã.

Lúc này, Tiểu Cốc Dụ đã bắt được vài con cá, đang cầm cá trở về, bất chợt thấy cây mâm xôi trong rừng lại mọc ra quả đỏ, định hái thêm một ít mang về.

Tiểu Cốc Dụ đang mải miết hái, không hề nhận ra sau lưng có một bóng người đang tiến lại gần.

Gã đàn ông phía sau bất ngờ ra tay, dùng một miếng vải có mùi lạ bịt lấy mũi và miệng Tiểu Cốc Dụ, tay kia thì đè chặt động tác giãy dụa của cậu.

Một lát sau, Tiểu Cốc Dụ mềm oặt ngã vào lòng gã đàn ông. Quả mâm xôi và cá rơi vãi khắp nơi, đỏ trắng lộn xộn một mảng.

Gã đàn ông thấy mình đã thành công, vội vàng nói với gã mặt chuột đã đưa Tiểu Cốc Dụ đi khỏi nhà cha mẹ nuôi: "Anh, quả nhiên đúng như anh nói, thằng nhóc này chạy không xa, không ngờ anh em chúng ta tiện đường ghé qua đây một chuyến, lại thực sự bắt được nó."

Gã mặt chuột nói: "Đương nhiên, anh mày đã bắt nhiều đứa trẻ như vậy, làm sao không biết mấy cái suy nghĩ của bọn nó chứ?"

"Đúng đúng đúng, anh quá lợi hại luôn." Nhị Cẩu phụ hoạ theo, một tay vác Tiểu Cốc Dụ lên vai, dùng đầu ngón chân đá đá mấy quả mâm xôi rơi trên đất, nói, "Thằng nhóc này cũng khá thông minh, biết hái mâm xôi với bắt cá ăn cơ đấy."

"Không thông minh thì nó đã không chạy thoát." Gã mặt chuột cười lạnh, lộ ra hàm răng đã ngả màu vàng do hút thuốc quá nhiều, "Lần này phải coi chừng nó thật kỹ, đứa trẻ này rất xinh đẹp, mấy ngày trước có một ông chủ vừa nhìn ảnh đã thích nó, đòi tao phải giao người đấy."

"Ông ta trả giá ngần này nè." Gã mặt chuột giơ một bàn tay, làm ký hiệu số tám*.

(*Ký hiệu số tám: Nắm tay, giơ ra ngón cái và ngón trỏ. Ký hiệu này giống như bạn làm kí hiệu một cây súng, kí hiệu này gần giống với hình dáng số 8 được viết trong tiếng Trung.)

"Tám ngàn à?" Nhị Cẩu đoán.

Ở chỗ bọn họ không bán được giá cao, mọi người đều nghèo.

"Là tám mươi ngàn*." Gã mặt chuột nói.

(*80.000 Nhân dân tệ xấp xỉ 280 triệu VNĐ tuỳ thời điểm)

"Tám, tám mươi ngàn?! Tìm một con đàn bà tự đẻ một đứa cũng không tốn nhiều như vậy á." Nhị Cẩu kinh ngạc mở to mắt, nắm chặt tay Tiểu Cốc Dụ hơn, lo sợ tám mươi ngàn này lại trốn tuột khỏi tay mình.

"Kẻ lắm tiền mà... suy nghĩ đều không bình thường, mi còn thực sự nghĩ ông ta mua thằng nhóc này về làm con trai à."

...

Đổng béo cùng Lão Vương đứng đợi ở cửa rất lâu, mãi vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Cốc Dụ trở về.

Như mọi lần, tính từ khi Tiểu Cốc Dụ ra khỏi nhà đã mấy tiếng đồng hồ, đáng lẽ cậu cũng nên trở về rồi.

Đổng béo đi một vòng trong sân, lo lắng nói: "Không được, tôi phải đi tìm."

Lão Vương nói: "Tôi đi cùng anh."

Cả hai cùng nhau đi lên sườn đồi, đến bên rừng cây mâm xôi, Đổng béo theo bản năng liếc vào bên trong, gã vẫn nhớ Tiểu Cốc Dụ trước đây thường hái mâm xôi về cho mình ăn.

Chỉ một cái liếc nhìn, Đổng béo đã thấy những quả mâm xôi và cá nhỏ lộn xộn rải rác khắp nơi trong rừng cây mâm xôi.

Lão Vương nói: "Đây... đồ đạc còn ở đây, người cũng không thể đi xa được."

Nhìn thấy những quả mâm xôi bị giẫm nát, Đổng béo biết với một đứa trẻ luôn coi trọng việc ăn uống thì sẽ không thể làm ra chuyện lãng phí thức ăn như vậy được, gã hít một hơi thật sâu: "Thằng nhóc không phải tự mình bỏ đi, chắc chắn là bị người nào bắt đi mất rồi."

Đổng béo niệm một pháp thuật, chỉ về bầu trời cao, không bao lâu sau, một màn hình nước xuất hiện, chiếu lại cảnh Tiểu Cốc Dụ ngồi xổm hái mâm xôi vừa nãy.

Đứa trẻ vừa hái vừa lẩm bẩm: "Quả này to ghê, chắc chắn rất ngọt, để dành cho chú Đổng ăn!"